Chương 1397
Đông Phương Viên nôn ra một ngụm máu, nặng nề ngã xuống đất.
“Chồng ơi! Em… Em ở đây!”
Khoảnh khắc Khương Vy Nhan nhìn thấy Tiêu Chính Văn, nước mắt tràn mi, con dao trong tay rơi xuống, cô nhào vào lồng ngực Tiêu Chính Văn.
Đông Phương Viêm ngã xuống đất ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Khương Vy Nhan. Hắn rút một khẩu súng lục nhỏ từ trong người ra, nhắm vào lưng Khương Vy Nhan, lập tức bóp cò!
Hành động này của hắn đã bị Tiêu Chính Văn nhìn thấy!
Lúc viên đạn bắn ra khỏi nòng, Tiêu Chính Văn đột nhiên bước lên một bước, kéo lấy Khương Vy Nhan, đồng thời ôm lấy cô xoay người lại, chắn sau lưng cô.
“Phụt!”
Một viên đạn bắn vào sau lưng Tiêu Chính Văn, chỉ là viên đạn ấy thậm chí ngay cả áo của Tiêu Chính Văn cũng chưa kịp chạm tới đã bị một bức tường không khí vô hình nào đó chặn lại.
“A!”
Nhìn thấy đòn sát thương cuối cùng của mình cũng không thể giết được Khương Vy Nhan, Đông Phương Viêm gào lên vô cùng thảm thiết.
Không phải vì hắn hận Tiêu Chính Văn bao nhiêu mà là trong lòng hắn hiểu rõ, hôm nay Tiêu Chính Văn tuyệt đối sẽ không để hắn sống sót rời đi!
Hắn muốn trước lúc chết phải kéo theo một người mà Tiêu Chính Văn vô cùng yêu thương chết cùng với mình!
Nhưng kết quả lại không thể hoàn thành tâm nguyện của hắn!
“Tiêu Chính Văn! Tao… Tao có làm ma cũng không tha cho mày đâu!”
Đông Phương Viêm nghiến răng nghiến lợi, hai mắt đỏ ngầu, trong mắt chỉ thấy tơ máu.
Tiêu Chính Văn quay người lại, lạnh lùng nhìn Đông Phương Viêm.
“Tao nhớ là tao từng cảnh cáo mày, nếu có lần sau tao nhất định sẽ giết mày!”
“Giết tao ư?”
Đông Phương Viêm nuốt nước bọt, giãy giụa bò từ dưới đất lên, nghiến răng nói: “Tiêu Chính Văn, có trách chỉ trách ông đây quá sơ suất!”
“Thắng làm vua thua làm giặc! Muốn chém muốn giết, tùy mày!”
Đông Phương Viêm vung tay lên, vứt khẩu súng lục sang một bên, một khẩu súng nhỏ hoàn toàn không thể làm gì được Tiêu Chính Văn, cầm nó cũng chỉ vướng víu!
Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu nói: “Vô tư đối mặt với sống chết, mày cũng được xem như một người đàn ông!”
“Hừ! Dù ông đây quỳ xuống xin mày thì có tác dụng sao?”
Đông Phương Viêm nói tới đây, đột nhiên bật khóc nức nở.
Hắn còn trẻ, còn nhiều tiền chưa tiêu hết, còn nhiều cô gái chưa tán tỉnh được, còn rất rất nhiều chí hướng cũng chưa thực hiện được, nhưng tất cả đều đã cách xa hắn rồi!
Sinh mạng của hắn đã hết!
“Phụt!”
Con dao quân đội năm cạnh xuyên qua ngực Đông Phương Viêm.
Cơ thể Đông Phương Viêm khẽ lắc lư, “bụp”, hắn quỳ rạp xuống đất, hắn có thể cảm nhận được sinh mạng của hắn đang điên cuồng trôi đi!
“Tiêu… Tiêu Chính Văn! Tao… tao làm ma… làm ma cũng không… tha… tha…”
Ầm!
Đông Phương Viêm còn chưa nói xong đã trút hơi thở cuối cùng, cơ thể nặng nề ngã xuống đất.
Tiêu Chính Văn đưa tay ra thu lại con dao quân đội năm cạnh, liếc mắt nhìn thi thể của Đông Phương Viêm nói: “Cho dù làm ma thì mày cũng chỉ là một con ma thấp kém mà thôi!”