Chương 1446
“Loại… loại thuốc này tên là Bách Nhật Đoạn Tràng Đan, sau khi uống sẽ không sống được quá trăm ngày! Bất luận cảnh giới thực lực có cao tới đâu thì đều sẽ chết vì thủng ruột nát bao tử!”
Nói tới đây, Lâm Thiên Đức rụt rè nhướng mày liếc nhìn Tiêu Chính Văn.
Khi cụ ta nhìn thấy ánh mắt ngập tràn sát khí của Tiêu Chính Văn thì sợ tới mức rụt cổ, lại quỳ xuống đất, lấy ra một cái lọ nhỏ màu xanh từ trên người đưa cho Tiêu Chính Văn, nói: “Cậu Tiêu, đây… đây chính là thuốc giải!”
Tiêu Chính Văn cầm lấy cái lọ nhỏ màu xanh, mở ra ngửi thử.
Bên trong ngập tràn hương thơm, có lẽ là không sai.
Sau đó anh nói với Lâm Thiên Đức: “Trên người ông còn loại thuốc này không?”
Lâm Thiên Đức ngẩng đầu nhìn, thấy Tiêu Chính Văn chỉ vào Bách Nhật Đoạn Tràng Đan nên vội vàng lấy ra năm viên, dùng hai tay đưa cho Tiêu Chính Văn rồi nói: “Cậu Tiêu, tổng cộng chỉ có chín viên, do sư phụ tôi truyền lại trước khi qua đời!”
“Nói thật tôi cũng không biết cách điều chế loại thuốc này!”
Sau khi nhận lấy viên thuốc mà Lâm Thiên Đức đưa, Tiêu Chính Văn gật đầu nói: “Ừ, được! Lâm Thiên Đức, nếu còn để tôi biết ông dùng thứ này đi hại người thì tôi sẽ tiêu diệt hết cả Quỷ Y Môn của ông!”
“Ôi chao, cậu Tiêu, tôi không dám nữa đâu! Lần này nếu không phải bị ông Lư ép buộc thì tôi đâu dám chạy tới đây hãm hại cậu! Ai mà không biết cậu từng là vua Bắc Lương, hại cậu thì Thiên Tử cũng sẽ không bỏ qua cho tôi!”
“Cầu xin cậu Tiêu, xin cậu mở lòng từ bi tha cho tôi lần này!”
Lâm Thiên Đức quỳ xuống đất, nước mắt nước mũi giàn giụa, khóc lóc vô cùng thương tâm.
Cứ như thể cụ ta thật sự hạ quyết tâm sửa chữa sai lầm.
Thế nhưng Độ Thiên Chân Nhân đứng bên cạnh lại cười khẩy, rút thanh bảo kiếm ra nói: “Cậu Tiêu, loại người này mà thả ra khỏi cửa thì sẽ chẳng còn nhớ tới mấy lời thề thốt của mình đâu! Theo tôi thấy, chi bằng giết quách đi, coi như loại trừ tai họa cho thiên hạ!”
Ánh sáng sắc lạnh trên thanh bảo kiếm sáng chói tới mức Lâm Thiên Đức không dám mở to mắt, chỉ cuộn người dưới đất khổ sở van xin.
Tiêu Chính Văn liếc nhìn Lâm Thiên Đức, điềm nhiên nói: “Với những hành động ngày hôm nay của ông, vốn dĩ ông chỉ còn đường chết! Thế nhưng vẫn phải để ông trở về chuyển lời!”
“Nói với ông Lư, Tiêu Chính Văn tôi không quan tâm ông ta có phải trưởng lão của liên minh võ thuật hay không, đây đã là lần thứ hai, việc gì cũng quá tam ba bận, bảo ông ta tự xem đó mà làm! Nếu không đừng trách tôi lật mặt vô tình!”
“Vâng vâng vâng, tôi nhất định sẽ chuyển lời của cậu!”
Lâm Thiên Đức dập đầu nói với Tiêu Chính Văn với vẻ vô cùng biết ơn.
Hai đệ tử của cụ ta đã bị doạ sợ run cầm cập từ lâu, ngồi xụi lơ dưới đất, không dám cử động.
“Cút!”