Chương 1461
“Tiêu Chính Văn, đủ rồi! Thiên Tử có lệnh không thể giết cậu ta”.
Ông Trần thấy Tiêu Chính Văn lại chiếm ưu thế thì tức giận đến mức sắp nổ phổi, ông ta thầm mắng Charlie chỉ là một tên vô tích sự.
Nhưng hiện giờ đảm bảo tính mạng cho Charlie mới là quan trọng.
“Không thể giết hắn sao?”
Tiêu Chính Văn quay đầu lại, lạnh lùng trợn mắt nhìn ông Trần.
Chỉ một ánh mắt đã khiến ông Trần hoảng sợ mặt mũi trắng bệch, vội vã lùi về sau mấy bước, ngay cả rắm cũng chẳng dám đánh.
“Tiêu Chính Văn… anh nghe tôi nói, tôi nhận thua! Anh… anh bảo tôi… bảo tôi làm gì cũng được”.
“Tôi cầu xin anh đừng đánh nữa, đánh nữa tôi sẽ chết mất…”
Charlie nói, máu liên tục chảy ra từ khóe miệng.
Điều này chứng tỏ nội tạng của Charlie đã bị thương rất nghiêm trọng, đừng nói là đánh lại, lúc này Charlie còn chẳng đứng lên nổi.
Chỉ cần hơi động đậy, lục phủ ngũ tạng đau như sắp đứt ra vậy.
“Tha cho mày ư?”
Tiêu Chính Văn nở nụ cười lạnh như băng cúi đầu nhìn Charlie.
“Tiêu Chính Văn, chẳng phải bên các anh có một người tên là Lục Hoài Viễn bị… bị giam giữ sao? Tôi có thể giúp các anh, chỉ cần tôi gọi một cuộc điện thoại thì ông ta sẽ được thả ra”.
Charlie vội vàng nói.
Lúc này gã phải thể hiện được giá trị của bản thân mới có thể giữ lại mạng sống.
Thấy Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu, mắt Charlie hiện lên vẻ vui mừng, gã giơ tay ôm lấy chân Tiêu Chính Văn nói: “Tiêu Chính Văn, tôi… tôi sẽ gọi ngay! Anh yên tâm, ông ta sẽ trở về Hoa Quốc trong vòng ba ngày”.
“Tao nghĩ mày hiểu lầm ý tao rồi, tao chỉ đang xác nhận một chuyện”.
Tiêu Chính Văn lạnh nhạt nói.
“Cái gì?”
Charlie ngơ ngác, Tiêu Chính Văn nói thế là có ý gì?
Tiêu Chính Văn không định tha cho gã để cứu Lục Hoài Viễn về à?
“Lục Hoài Viễn bị bắt chắc chắn có liên quan đến gia tộc Asia Lanci nhỉ? Nếu không thì sao những lời mày nói lại có tác dụng chứ? Trong vòng ba ngày là có thể thả Lục Hoài Viễn về ư?”
Tiêu Chính Văn nhấc chân lên đá Charlie khiến gã văng ra xa hơn ba mét đập người vào một cây cao gần đó.
Lúc này Charlie lăn trên mặt đất giống một quả cầu lớn.
Cú đá vừa rồi khiến ruột gan Charlie đau như đứt từng đoạn, thậm chí cả người không nhấc lên nổi.
Cộp!
Cộp!
Cộp!
Tiếng bước chân của Tiêu Chính Văn hệt như âm thanh của ma quỷ lọt vào tai Charlie khiến gã không khỏi run lẩy bẩy.
“Tiêu Chính Văn, Thiên Tử các anh có lệnh không thể giết tôi! Anh không thể, không thể!”