Chương 1537
Sự hiểu biết và vận dụng lửa của họ đã không phải là thứ mà cấp bậc như Dupand có thể so bì được.
Emmanuel cũng chẳng thể ngăn được luồng sóng nhiệt này.
Trong thoáng chốc, áo choàng trên người Emmanuel bùng lên một ngọn lửa lớn, áo choàng dài màu trắng cũng biến thành bộ đồ của kẻ ăn mày.
“Các người đi chết đi!”
Thấy áo choàng giáo chủ trên người bị cháy, Emmanuel khàn giọng tức giận gào lên rồi đánh về phía hai người Santos.
Nhát kiếm của Emmanuel đâm vào một vị chủ tế trong đó, đồng thời Santos cũng đâm một nhát dao từ phía sau lưng hắn.
“Phụt phụt!”
Hai tiếng trầm đục liên tiếp vang lên, cả người Emmanuel và chủ tế đó gần như nhuộm đầy máu cùng một lúc.
Con dao của hắn đâm vào bụng dưới của chủ tế đó, còn dao của Santos lại đâm vào đầu vai Emmanuel, nhát dao này rất sâu.
Tay cầm thanh kiếm ngắn của Emmanuel không ngừng run rẩy, nếu tiếp tục đánh thì hắn chỉ có một con đường chết, cuối cùng chỉ đành không cam lòng nhìn Jason.
“Santos, ông nhất định sẽ phải trả giá cho hành động ngày hôm nay”.
Bỏ lại một câu, thậm chí Emmanuel không hề dừng lại chỉ một giây, mà quay đầu chạy trốn vào trong bóng đêm.
Một bên khác, Capua mới tránh được một đòn từ con dao quân đội năm cạnh của Tiêu Chính Văn thì một luồng gió ập đến từ phía sau.
Nhưng cơ thể hắn không thể động đậy được, chỉ có thể trơ mắt nhìn nhát dao của Nguyệt Ảnh đâm vào tim mình.
“Phụt!”
Capua phun ra một ngụm máu, cơ thể văng ra xa đập mạnh lên bàn làm ngã hai bàn rượu.
Không để hắn vùng vẫy đứng dậy, con dao quân đội năm cạnh mang theo uy lực cực mạnh bay đến trước mặt.
“Phụt!”
Một tia sáng lạnh lẽo lóe lên trước mắt Capua rồi đâm xuyên qua giữa trán hắn.
Cho đến khi chết, Capua vẫn không cam lòng nhìn Tiêu Chính Văn.
Sau khi thi thể của Capua ngã xuống, mặt mày Jason trở nên tái nhợt, hai chân hắn run lẩy bẩy nhìn cảnh tượng kinh hoàng trước mắt.
Lúc này con dao ngắn của Thương Nguyệt đang kề trên cổ hắn khiến hắn hoảng sợ mất đi lý trí, hai mắt đờ đẫn nhìn Tiêu Chính Văn và Santos.
“Cậu là người Hoa Quốc từng vào điện thần Minh Vương đó dao?”
Giọng nói già cỗi của Santos vang lên.
Tiêu Chính Văn xoay nhười lại khẽ gật đầu nói: “Đúng thế, cảm ơn chủ tế đã giúp đỡ.”