Chương 1549
“Tôi ở đây! Vào trong đi!”
Jason vẫy tay với mấy vệ sĩ áo đen, sau đó đẩy cửa bước vào quán rượu.
Mấy vệ sĩ áo đen bước vào, không khỏi nhíu mày khi nhìn thấy Thương Nguyệt và Nguyệt Ảnh không cảm xúc ngồi bên bàn rượu và một người đàn ông gốc Á có vóc người trung bình đứng phía sau Jason.
“Cậu chủ Jason, anh ta là…”
Vệ sĩ áo đen dẫn đầu chỉ vào Tiêu Chính Văn.
“Anh ta là một thuộc hạ tôi vừa mới nhận hôm qua, lúc trước là lính đánh thuê ở đây, may nhờ có anh ta nên tối qua tôi mới có thể sống sót”.
“Các anh làm cho tốt việc mình cần làm, chuyện không nên hỏi thì bớt hỏi lại, không nên nói thì đừng nói. Bây giờ tâm trạng của tôi cực kỳ không tốt”.
Jason nham hiểm liếc nhìn mấy tên vệ sĩ áo đen.
Sau đó nói với người dẫn đầu: “Người của gia tộc Russell Rowland có tin tức gì không, lẽ nào chân của ông già Rod chết tiệt đó gãy rồi sao? Bảo tôi cực khổ đợi ông ta ở nơi nguy hiểm thế này cả một ngày trời”.
“Cậu chủ bớt giận, trước khi đến đây, ông ba đã liên hệ với bên đó rồi, một tiếng sau ông Rod sẽ đến đây”.
Nói xong tên vệ sĩ áo đen đó lại cẩn thận quan sát động tĩnh xung quanh một lượt, lúc này mới yên tâm rút điện thoại ra gửi một tin nhắn đi.
Tất nhiên là đang báo lại tình hình ở đây cho gia tộc Asia Lanci.
Tiêu Chính Văn rút một điếu thuốc ra ngậm vào miệng, sau đó châm lửa, rít một hơi thuốc rồi nói: “Cậu chủ Jason, chúng ta việc nào ra việc nấy nhé”.
“Hôm qua anh đã đồng ý với tôi chỉ cần đợi người của anh đến đón hoặc đưa anh đến nơi an toàn thì sẽ cho tôi một trăm nghìn đô, số tiền này không thể thiếu dù chỉ một xu”.
Jason không ngờ Tiêu Chính Văn lại nhập vai đến thế, đầu tiên hắn cười gượng sau đó nói với vệ sĩ: “Tiền! Mau lên, một trăm nghìn đô, không thể thiếu một xu”.
Không lâu sau, một trăm nghìn đô được đặt trước mặt Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn cũng không khách sáo bỏ tiền vào túi, vừa hút thuốc vừa đợi người của gia tộc Russell Rowland đến.
Đến tận hai tiếng sau, đại diện gia tộc Russell Rowland mới chậm rãi đến.
Nghe thấy tiếng bước chân, Tiêu Chính Văn quay đầu lại nhìn.
Thấy là một người đàn ông trung niên hơn năm mươi tuổi dẫn theo tên lính vào quán rượu, Tiêu Chính Văn ném điếu xì gà đang hút dở trong tay đi, đứng lên đi đến phía sau Jason.
Rod nhìn ba người ngồi bên bàn rượu, nở nụ cười yên tâm rồi nói với mấy thuộc hạ của mình: “Các cậu cứ ngồi tự nhiên đi”.
Sau đó ông ta kéo một cái ghế, cũng ngồi vào ngồi rượu với mấy người Jason và Nguyệt Ảnh.
“Cậu Jason, tôi là Rod, cậu có thể toàn quyền đại diện gia tộc Asia Lanci trong việc liên quan đến quyền sở hữu mỏ dầu ở Campbell và danh sách nhân viên cấp cao của học viện không?”
Rod lấy hai phần tài liệu ra đặt lên bàn rồi nở nụ cười thiện ý với Nguyệt Ảnh và Thương Nguyệt.