TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 1612

Chương 1612

Tiêu Chính Văn không muốn gây thêm rắc rối, chỉ muốn nhanh chóng trở về Giang Trung để ở bên cạnh Khương Vy Nhan.

 

Tiêu Chính Văn bước nhanh tới khu lấy hàng hoá, lấy ra vé máy bay của mình và nói: “Phiền anh một chút, tôi muốn lấy hành lý của mình!”

 

Đây đều là những món đồ lưu niệm và mấy món quà nhỏ cho Khương Vy Nhan mà Jason đã đặc biệt mua theo ý của Tiêu Chính Văn trước khi rời khỏi nước Lý.

 

“Xin lỗi anh, cấp trên nói trong hành lý của anh có chứa hàng cấm, tạm thời không thể lấy được!”

 

Một nhân viên công tác nói với vẻ mặt không chút cảm xúc.

 

“Cái gì? Trong hành lý của anh Tiêu sao lại có hàng cấm được chứ?”

 

Dương Linh Nhi điên tiết.

 

Hành lý của Tiêu Chính Văn là do tự tay cô ta sắp xếp, bên trong ngoại trừ mấy bộ quần áo ra thì chỉ có một vài món đồ lưu niệm mà thôi!

 

Đừng nói là hàng cấm, bên trong ngay cả một cục pin cũng không có, sao lại có hàng cấm được chứ?

 

Đường đường là vua Bắc Lương mà lại phải chịu nhục như thế khi trở về Long Kinh sao?

 

“Đây là hoá đơn xuất cảnh mà bên phía nước Lý cấp cho chúng tôi, cô xem đi, bên trong chỉ có hai con búp bê, một bộ trang sức, còn có mấy bộ quần áo để thay, lấy đâu ra hàng cấm gì cơ chứ!”

 

Dương Linh Nhi lấy ra hoá đơn xuất cảnh của nước Lý đưa cho nhân viên an ninh với vẻ mặt cực kỳ khó coi.

 

“Xin lỗi, tôi không biết cụ thể là món đồ gì vi phạm, nhưng giám đốc nói đồ của anh này có hàng cấm, vậy nên không thể lấy được!”

 

Nhân viên đó còn chẳng buồn nhìn bản hoá đơn, lạnh lùng lên tiếng.

 

“Cô có biết đây là hành lý của ai không?”

 

Dương Linh Nhi đanh mặt nói.

 

Thậm chí, cô ta đã không thể nhẫn nhịn được nữa mà muốn xuất trình giấy chứng nhận đặc biệt của mình ra!

 

Dù gì Tiêu Chính Văn cũng là đại anh hùng trong lòng cô ta, ban nãy anh bị Đông Phương Lăng chế giễu như vậy cô ta đã không thể nhẫn nhịn!

 

Bây giờ, ngay cả một nhân viên công tác của sân bay cũng dám làm khó Tiêu Chính Văn?

 

“Đương nhiên biết chứ, Tiêu Chính Văn! Nửa năm trước là vua Bắc Lương, bây giờ là dân thường, sao nào?”

 

Nhân viên công tác đó lạnh lùng đáp lại một câu.

 

“Cô à, cô nghĩ Tiêu Chính Văn vẫn là vua Bắc Lương oai hùng như mặt trời buổi ban trưa sao? Hiện giờ không có chiến tranh, Long Kinh cũng không bị bao vây, anh ta có tác dụng gì nữa đây?”

“Cô nhìn còn trẻ tuổi, vẻ ngoài lại xinh đẹp, tốt nhất nên cách xa loại rác rưởi như Tiêu Chính Văn một chút, qua lại gần gũi nhiều với mấy người giàu có như cậu chủ Đông Phương, điều đấy rất có lợi cho tương lai của cô sau này!”

Đọc truyện chữ Full