TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 1626

Chương 1626

Họ là tấm gương của tất cả quân nhân Hoa Quốc, sỉ nhục quân Phá Long thì chính là sỉ nhục toàn bộ quân đội Hoa Quốc!

 

“Bốp!”

 

Tả Hàng Đồ tiến lên trước một bước, một tay túm lấy tóc của Lý Thừa Vận rồi thẳng thừng giáng một cú đấm vào mặt Lý Thừa Vận.

 

Chỉ nghe thấy rắc một tiếng, sống mũi của ông ta cứ thế gãy luôn!

 

Chỉ vậy thôi thì vẫn chưa xong, Tả Hàng Đồ sải bước lên trước, túm lấy tóc của Lý Thừa Vận, đập thật mạnh đầu của ông ta xuống nền đất!

 

Bộp!

 

Lý Thừa Vận bị đánh đến mức hoa mắt chóng mặt, đau đớn phát ra những tiếng kêu gào thảm thiết như lợn bị cắt tiết!

 

Máu trên trán ông ta chảy ròng ròng, sau đó ngã nhào xuống đất!

 

“Ông là cái thá gì? Ba chữ quân Phá Long mà ông cũng dám nhục mạ! Không có quân Phá Long, cả nhà ông từ lớn tới bé đã bị liên quân năm nước giết sạch từ lâu rồi!”

 

“Loại lòng lang dạ thú như ông sống ở trên đời này đúng là lãng phí tài nguyên!”

 

Tất cả mọi người đang có mặt đều đờ đẫn nhìn cảnh tượng trước mắt, ngay cả Đông Phương Lăng cũng nuốt nước bọt ừng ực!

 

Ban nãy hắn cũng đã nói mấy lời y như vậy.

 

Lúc này, từng giọt từng giọt mồ hôi lạnh men theo trán hắn chảy xuống dưới, hắn lo lắng liếc nhìn Lý Thừa Vận đã bị đánh sưng vù như đầu lợn.

 

Dù hắn là người của gia tộc Đông Phương, nhưng lúc này hắn không hề có cảm giác an toàn!

 

Hơn nữa, mọi người xung quanh dường như đều đang nhìn hắn bằng ánh mắt ác ý, mặc dù hắn xem thường đám dân thường kia, nhưng vấn đề là không nên làm cho đám đông nổi giận!

 

Lý Thừa Vận lúc này đã giống như một con chó chết, khắp mặt be bét máu, há mồm thở hồng hộc.

 

Ông ta nhìn về phía Tả Hàng Đồ bằng ánh mắt kinh hoảng, trong lòng đã ngập tràn cảm giác hối hận.

 

Thế nhưng tất cả đã quá muộn.

 

“Ông là cái thá gì mà dám giữ đồ của cậu Tiêu? Ông có biết cậu Tiêu vất vả hi sinh vì Hoa Quốc, ngay cả ông đây cũng phải cung kính mà gọi một tiếng vua Bắc Lương hay không?”

 

“Một kẻ hèn hạ như ông mà cũng to gan lên giọng với cậu Tiêu, hôm nay ông đây phải mở to mắt xem ai dám bảo vệ cho ông!”

 

Tả Hàng Đồ vừa nói vừa nhìn về phía Đông Phương Lăng bằng ánh mắt sắc lạnh.

 

Đông Phương Lăng vội vàng nhắm mắt lại giả vờ như bản thân không nhìn thấy gì cả.

 

Rõ ràng Lý Thừa Vận đã chết chắc, ông ta chẳng khác biệt gì nhiều so với một con chó chết.

 

Hắn đương nhiên không muốn gây sự với lãnh đạo mới nhậm chức của cảnh vệ quân trong lúc ông ta đang tức giận như thế.

 

“Hừ! Ông đúng thật là ăn phải gan hùm mật báo!”

 

Vừa dứt lời, Tả Hàng Đồ giơ chân đạp thẳng xuống lưng Lý Thừa Vận, chỉ nghe thấy âm thanh xương cốt gãy vụn vang lên.

 

“Á!”

 

Lý Thừa Vận lập tức phát ra tiếng kêu đau đớn vô cùng thảm thiết, khiến Lâm Mộng Mộng đứng bên cạnh sợ tới mức mặt mày tái mét, liên tiếp lùi ra sau mấy bước.

 

Cô ta chưa từng chứng kiến cảnh tượng đẫm máu giống như vậy, lúc này vẫn có thể đứng nguyên tại chỗ đã rất ghê gớm rồi!

 

Mãi cho tới lúc này, tất cả mọi người mới bừng tỉnh ngộ!

 

Tiêu Chính Văn mãi mãi là biểu tượng của Hoa Quốc!

Đọc truyện chữ Full