TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 1756

Trương Đạo Linh chưa kịp nói xong, Tiêu Chính Văn đã đứng thẳng người dậy, giơ cánh tay lên bóp chặt cổ Trương Đạo Linh.

 

“Trận pháp đã hoàn thành ư? Không cần biết là trận pháp gì, chỉ cần người lập trận chết thì trận pháp đương nhiên sẽ bị hủy theo!”

 

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói, đồng thời bóp lấy cổ Trương Đạo Linh, trong chớp mắt siết chặt lại.

 

“Chủ nhân! Cẩn thận!”

 

Độ Thiên Chân Nhân nhìn thấy Trương Đạo Linh bị Tiêu Chính Văn bóp chặt cổ, vẻ mặt Trương Đạo Linh không hoảng sợ, mà ngược lại nụ cười của cụ ta càng tươi hơn, điều đó rõ ràng là Trương Đạo Linh vẫn còn có con át chủ bài khác.

 

Ngay khi Tiêu Chính Văn chần chừ, một dòng máu đỏ sẫm từ miệng Trương Đạo Linh phụt ra, sau đó bắn lên mu bàn tay Tiêu Chính Văn.

 

Khi dòng máu đỏ sẫm này chảy ra, Tiêu Chính Văn đột nhiên cảm thấy cánh tay đang bóp cổ của Trương Đạo Linh bắt đầu tê dại.

 

“Ha ha ha!”

 

Nhìn thấy cánh tay của Tiêu Chính Văn dần mất khả năng cử động, Trương Đạo Linh bật cười lớn.

 

“Tiêu Chính Văn ơi là Tiêu Chính Văn, cậu vẫn còn non lắm! Ha ha, lần này, cậu cuối cùng cũng hiểu thế nào là gừng càng già càng cay rồi nhé!”

 

Giờ phút này, Trương Đạo Linh dường như đã khôi phục lại được khí thế hừng hực, sức mạnh quay lại trạng thái đỉnh cao của cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao.

 

Đâu còn dấu vết thất bại?

 

Dòng máu đỏ sẫm đó men theo cảm giác của Tiêu Chính Văn mà ngược dòng quay lại, nhanh chóng lan khắp cơ thể anh.

 

Lúc này, cả người Tiêu Chính Văn vô cùng uể oải.

 

Chất lỏng màu đen đỏ kia dường như là máu, nhưng Tiêu Chính Văn lờ mờ cảm thấy nó hoàn toàn không phải là máu!

 

Mà nó giống như một loại thuốc mê!

 

Nhưng thuốc gây mê bình thường, hoàn toàn không có tác dụng với cường giả ở cảnh giới Thiên Vương.

 

Cho dù Tiêu Chính Văn có cố gắng thế nào cũng không thể vẩy chất lỏng màu đỏ sẫm kia ra khỏi người mình.

 

“Ha ha! Tiêu Chính Văn, bây giờ có phải cậu cảm thấy toàn thân tê rần đúng không?”

Đọc truyện chữ Full