TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 1762

“Tiêu Chính Văn, đừng tốn sức nữa, cậu tưởng Tam Tuyệt Trận của nhà họ Trương chỉ đơn giản thế sao? Trương Nguyệt Đông còn quá trẻ, lại ham chơi nên không lĩnh hội hết được tinh túy của Tam Tuyệt Trận”.

 

“Nếu không, chỉ cần Thiên Tuyệt Trận là đủ để giết cậu rồi. Nhưng cậu vẫn muốn chiếm lợi trước mặt tôi được sao?”

 

“Nói thật ra, tôi chỉ không muốn để người đời biết sự đáng sợ thật sự của Tam Tuyệt Trận nên nãy giờ vẫn để lại đường lui với cậu. Chẳng lẽ cậu nghĩ một thằng nhãi ranh như cậu có thể phá được Tam Tuyệt Trận của nhà họ Trương à?”

 

Khoảnh khắc Trương Đạo Linh vừa nói ra mấy lời này, mặt đất dưới chân Tiêu Chính Văn lại thay đổi.

 

Mặt đất chắc chắn ban đầu bỗng biến thành một vũng bùn lầy, đám dây leo màu đen đó bắt đầu kéo cơ thể Tiêu Chính Văn xuống dưới.

 

“Đây… đây là?”

 

Mấy người ông Lư giật mình khiếp sợ, đây là bản lĩnh thần tiên gì thế chứ.

 

Hóa ra trận pháp còn có thể dùng được thế này sao?

 

Thảo nào nhà họ Trương có thể được võ tông và các đại danh sơn tôn sùng trong năm nghìn năm dài đằng đẵng như thế.

 

“Chỉ riêng Địa Tuyệt Trận này, dù có là cường giả cảnh giới Thiên Thần vừa đột phá đến đây cũng khó mà thoát được, huống gì là Tam Tuyệt Trận xuất hiện?”

 

“Tiêu Chính Văn, có lẽ cậu vẫn chưa biết nếu không phải có lệnh cấm cảnh giới Thiên Thần không được can thiệp vào giới thế tục thì tôi đã là cường giả cảnh giới Thiên Thần từ lâu rồi”.

 

Trương Đạo Linh chắp hai tay sau lưng, nhìn Tiêu Chính Văn dần chìm vào đầm lầy nói.

 

 

 

Đúng là lúc này Tiêu Chính Văn cũng phải thừa nhận, mặc dù nhà họ Trương hiểu sai về ngọn nguồn của trận pháp nhưng lại có thể phát huy trận pháp đến mức này, chắc chắn phải gọi là đỉnh của chóp!

 

Chả trách các đại danh sơn đều có thái độ kính trọng với nhà họ Trương như thế, võ tông càng kính trọng nhà họ Trương như thần.

 

Lúc này trong biệt thự vang lên tiếng khóc của trẻ con.

 

“Đến đây thôi, đừng làm ồn đến đứa bé”.

 

Tiêu Chính Văn cực kỳ bình tĩnh nhìn bùn đất dưới chân nói.

 

Nghe thế mọi người không khỏi nhìn Tiêu Chính Văn như nhìn tên ngốc.

 

Đã đến nước này rồi, có thể nói Tiêu Chính Văn không nhúc nhích được một bước mà còn lớn lối thế?

 

Cứ đến đây thôi ư?

Chưa kể những cái khác, chỉ riêng mấy dây leo kia thôi, Tiêu Chính Văn cậu định thoát khỏi nó thế nào?

Đọc truyện chữ Full