TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 1804

 Cú tát này không chỉ khiến Đại trưởng lão ngơ ngác, ngay cả đám người bên dưới cũng hoàn toàn ngây ngốc!

 

Liên minh võ thuật và võ tông có thể nói là quyền thế ngang nhau, giữa Đoàn Hải Long và Đại trưởng lão cũng không hề phân biệt địa vị cao thấp!

 

Cú tát này rõ ràng đồng nghĩa với việc liên minh võ thuật đã khiêu chiến với võ tông.

 

“Đại trưởng lão, tôi muốn ông hiểu cho rõ một chuyện, đây là địa bàn của liên minh võ thuật chúng tôi, không phải của võ tông mấy người! Liên minh võ thuật chúng tôi làm việc chỉ dựa vào quy tắc của giang hồ, thu phục hết đám người trong giới chính trị kia!”

 

“Gì mà vua Bắc Lương, gì mà trung thành với đất nước, tất cả đều không liên quan tới liên minh võ thuật chúng tôi, càng không liên quan đến các tông môn trong thiên hạ!”

 

“Tôi chỉ biết rằng, giết người thì đền mạng, nợ nần ắt phải trả, nếu như ông cứ muốn lo chuyện bao đồng thì ngày hôm nay, ngay cả ông cũng khó mà nói lý lẽ!”

 

Vừa nghe thấy lời này, sắc mặt của Đại trưởng lão không khỏi thay đổi.

 

Đoàn Hải Long vừa dứt lời, Cừu Vạn Lý đã chắp hai tay ra sau lưng, dương dương tự đắc liếc nhìn Đại trưởng lão, cười khẩy nói: “Đại trưởng lão, ông biết rõ chúng tôi không thể tha cho Tiêu Chính Văn, nhưng lại cứ muốn đối đầu với chúng tôi!”

 

“Sao nào, ông cảm thấy mấy người chúng tôi sẽ cho các ông chút mặt mũi sao? Đừng nói là ông, dù có là Thiên Tử thì trong mắt tôi cũng chỉ như cọng rác mà thôi!”

 

Những lời này của Cừu Vạn Lý quá đỗi điên cuồng ngạo mạn!

 

Ngay cả thể diện của giới chính trị cũng không coi ra gì, ngay cả Thiên Tử cũng coi khinh như thế!

 

Tiêu Chính Văn đứng bên trên bục cao liếc mắt nhìn rồi chậm rãi bước xuống dưới.

 

“Thằng ranh kia, để tôi chỉ thêm cho cậu vài điều trước khi chết, kiếp sau đầu thai làm người thì đừng quên cảm kích tôi đấy nhé!”

 

Nói xong, Cừu Vạn Lý ngửa mặt cười lớn.

 

“Hừ, đây là chính nghĩa thiên lý mà liên minh võ thuật mấy người vẫn luôn rêu rao sao? Coi thường Thiên Tử, coi thường giới chính trị, thậm chí còn không coi dân chúng ra gì, lẽ nào mấy người không phải con dân của Hoa Quốc?”

 

Tiêu Chính Văn lạnh lùng chất vấn.

 

Nghe thấy lời này, Cừu Vạn Lý lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Ở trong mắt chúng tôi, đám người đó chẳng qua chỉ giống như loại tép riu mà thôi, chuyện sống chết của bọn chúng thì có dính dáng gì tới chúng tôi?”

 

“Chỉ có mấy người tầm thường giống như cậu mới coi tính mạng của bọn chúng cùng là một! Đám tép riu đó chết càng nhiều thì càng có lợi cho mấy người chúng tôi. Nếu như Quốc Vận bắt đầu, ai mà không muốn chiếm một phần vận khí về mình cơ chứ?”

 

“Ầm!”

Vào lúc Cừu Vạn Lý vừa dứt lời, một tia sáng màu bạc đột nhiên lướt xuyên qua đàn tế.

Đọc truyện chữ Full