TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 1974

 “Vua Bắc Lương, chúng tôi đều nghe lời vu cáo của kẻ xấu nên mới tới đây hỏi tội, cầu xin anh, hãy tha cho chúng tôi!”

 

“Vua Bắc Lương, tôi trên có mẹ già tám mươi tuổi, dưới còn vợ con, xin cậu hãy tha cho tôi!”

 

“Tôi sai rồi, tôi không bao giờ dám gây sự với cậu và vợ cậu nữa, từ giờ trở đi tôi sẽ ẩn cư trên núi, không bao giờ chạy lung tung nữa!”

 

Cả đám người quỳ xuống rạp xuống đất, liên tục dập đầu nhận tội, khóc tới mức nước mắt nước mũi giàn giụa.

 

Tiêu Chính Văn quay đầu lại, nói với Khương Vy Nhan: “Vy Nhan, em có nghĩ nên tha cho bọn họ không?”

 

Ngay khi nói những lời này, Đoàn Hải Long đang sốt ruột chờ đợi bèn đổi hướng quỳ, soạt một cái quỳ ngay trước mặt Khương Vy Nhan, bắt đầu dập đầu.

 

“Không thể!”

 

Khương Vy Nhan nghiến răng, lạnh lùng nói ra hai từ này.

 

Cả đời này Khương Vy Nhan không bao giờ quên được cảnh tượng vừa nãy!

 

Đại trưởng lão bị đánh gãy tay, chỉ liếc nhìn Đoàn Hải Long mà cũng bị huỷ cả đôi mắt!

 

Mấy người này đều là loại người vô cùng tàn ác!

 

Không phải do Khương Vy Nhan tàn nhẫn, mà là đối tốt với kẻ xấu chính tàn ác với mình!

 

Nếu không phải Tiêu Chính Văn tới kịp lúc thì cô hiểu rõ mạng sống của hai đứa con Tiêu Chính Văn, thậm chí cả Đại trưởng lão, trưởng lão tông miếu, Độ Thiên Chân Nhân và tất cả đệ tử của Thiên Kiếm Tông đều sẽ chết!

 

Cô tin rằng, cho dù cô có cầu xin thế nào, những người này tuyệt đối sẽ không buông tha cho cô!

 

Bây giờ, chỉ vì Tiêu Chính Văn đạt tới cảnh giới Thiên Thần, trở thành cấp bậc mà bọn họ không thể nào với tới, mấy người này lập tức dùng nước mắt cá sấu tỏ vẻ đau khổ cầu xin.

 

Nếu có một ngày, Tiêu Chính Văn xảy ra sơ suất gì, nhất định mấy người này sẽ nhảy ra đầu tiên, báo thù Tiêu Chính Văn.

 

“Sếp Khương, cô luôn là người có tấm lòng Bồ Tát, nể tình chúng tôi lần đầu phạm tội, cô hãy tha cho chúng tôi lần này đi, chúng tôi nhất định sẽ không quên đại ân đại đức của cô đâu!”

 

Đoàn Hải Long vừa khóc lóc cầu xin, vừa dập đầu bùm bụp.

 

“Tha cho các người ư? Vừa nãy Đại trưởng lão khổ sở khuyên ngăn, các người đã nói những gì?”

 

“Các người luôn miệng nói, kể cả Thiên Tử tới cũng không cứu nổi nhà họ Tiêu, cũng không giữ được mạng của hai đứa con nhà họ Tiêu! Còn định làm nhục tôi, để cho Tiêu Chính Văn dưới suối vàng cũng bị xúc phạm danh dự!”

 

“Lòng dạ mấy người còn độc hơn cả rắn, thủ đoạn của mấy người khiến người ta căm phẫn!”

 

“Bây giờ mấy người mới cầu xin tha thứ, có phải là quá muộn rồi không?”

Khương Vy Nhan nói xong, bèn chỉ tay vào Đại trưởng lão nói: “Các người hỏi Đại trưởng lão xem, bị các người đánh gãy tay, chọc mù hai mắt thì liệu có nể tình các người là lần đầu phạm tội hay không?”

Đọc truyện chữ Full