TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 2030

Ngay cả Lưu Thành Long cũng khiếp sợ đến nỗi sắc mặt trắng bệch.

 

Dù anh ta có khoảng cách thực lực rất lớn với Filkant, nhưng Filkant cũng không thể không hề bị thương thế được.

 

Tiêu Chính Văn không khỏi nhíu mày khi nhìn thấy cảnh tượng này.

 

Filkant này cũng thú vị đấy.

 

Sở dĩ hắn có thể không bị kiếm chém bị thương không phải là vì sức mạnh cơ thể.

Mà là người này thông thạo một loại trận pháp phòng vệ, có thể tăng sức mạnh cơ thể của hắn lên gấp một trăm lần.

 

Thế nên bất kể người tên là Lưu Thành Long này vung kiếm chém thế nào cũng không thể làm hắn bị thương.

 

Filkant lướt nhìn thanh kiếm ngắn trên người mình, khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh nhạt: “Vừa rồi đã cho anh cơ hội rồi, tiếc là người Hoa Quốc anh không biết trân trọng”.

 

“Filkant, tôi… tôi là giáo viên học viện võ thuật đấy, cậu không thể giết…”

 

“Phụt!”

 

Lưu Thành Long chưa nói hết câu, một cánh tay của Filkant đã đâm vào ngực anh ta, sau đó tiến về phía trước, cơ thể Lưu Thành Long vô lực bị hắn túm đến trước mặt.

 

Chỉ thấy Filkant dùng sức vung tay, thi thể Lưu Thành Long bay thẳng ra xa đâm vào cánh cửa lớn của khách sạn, sau đó lăn ra đường.

Vừa lau vết máu dính trên cánh tay, Filkant vừa cười nói: “Tiết mục giải trí đến đây là kết thúc, mọi người giải tán đi”.

Lưu Trường Quân nhìn thấy cảnh tượng này cũng sợ tới mức mặt mày trắng bệch!

 

Người này là một cường giả ở cảnh giới Thiên Vương đấy, Filkant nói giết là giết luôn sao?

 

Quan trọng nhất người này còn là thầy giáo của học viện võ thuật, điều này hoàn toàn không giống với việc giết cường giả Thiên Vương một sao thông thường.

 

Nghĩ tới đây, Lưu Trường Quân lập tức bước nhanh về phía Filkant, vô cùng nhiệt tình tiến lên trước chào hỏi: “Chào cậu Filkant, cậu có còn nhớ tôi không?”

 

Thấy Lưu Trường Quân vừa khom lưng vừa cúi đầu, Trần Khai Quốc không khỏi nhíu mày, Tiêu Chính Văn cũng liếc nhìn theo bóng lưng của Lưu Trường Quân với ánh mắt sâu xa.

 

“Cậu Tiêu, chuyện này…”

 

Tiêu Chính Văn xua tay nói với Trần Khai Quốc: “Không sao, cứ mặc kệ ông ta đi!”

Nói xong, Tiêu Chính Văn sải bước tiến về phía chính giữa đại sảnh, Trần Khai Quốc cũng vội vàng theo sau.

Đọc truyện chữ Full