TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 2132

 “Cậu yên tâm, Charles là do tôi giết, sẽ không liên lụy đến cậu. Xin cậu Tiêu hãy giơ cao đánh khẽ”.

 

Andre cong hai đầu gối quỳ xuống trước mặt Tiêu Chính Văn dưới ánh nhìn chăm chú của hàng chục nghìn người ở học viện võ thuật.

 

 

 

Emily và Filkant cũng ngơ ngác, Andre khuỵu gối quỳ xuống.

 

Người đứng đầu Âu Lục cứ thế quỳ xuống trước mặt Tiêu Chính Văn.

 

Tất cả học viên và lãnh đạo cấp cao của học viện võ thuật cũng đồng loạt quỳ xuống ngay khi Andre quỳ gối.

 

Các học viên đến từ các nơi trên thế giới đều ngây ngốc đứng tại chỗ, không biết làm thế nào.

 

“Bất kể hắn là ai, coi khinh người Hoa Quốc tôi thì chỉ có một kết cục là chết!”

 

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói, không cho người khác cơ hội thương lượng.

 

Sải bước đi về phía trước, Tiêu Chính Văn ngẩng đầu nói với mọi người trong học viện võ thuật: “Mọi người nhớ lấy, không được xúc phạm Hoa Quốc, không được sỉ nhục người Hoa Quốc, nếu không Charles chính là tấm gương của các người”.

 

“Gia tộc phía sau các người rất lớn mạnh à? Hôm nay Tiêu Chính Văn tôi sẽ cho các người thấy xúc phạm đến Hoa Quốc, bất kể là gia tộc nào cũng đều bị tiêu diệt”.

 

Tiêu Chính Văn?

 

Nghe thấy cái tên này, Andre không khỏi ngẩng phắt đầu lên.

 

Lữ Thanh Dương – người đến từ Hoa Quốc lại càng thấy ớn lạnh.

 

Tiêu Chính Văn?

 

Cậu ta không phải là Tiêu Quân Lâm sao?

 

Nhưng ngay sau đó, Tiêu Chính Văn chậm rãi gỡ mặt nạ da người xuống để lộ ra khuôn mặt thật của mình.

 

“Vua… vua Bắc Lương?”

 

Lữ Thanh Dương thốt lên.

 

Tiêu Chính Văn bình tĩnh nói: “Việc một người làm thì một người chịu, tôi tuyệt đối không làm liên lụy đến bất kỳ ai, càng không liên lụy đến Hoa Quốc. Nếu bất cứ ai hay gia tộc nào ở Âu Lục muốn báo thù thì tôi sẵn sàng tiếp đón bất kỳ lúc nào”.

 

Andre hoàn toàn tuyệt vọng, ông ta từng nghe đến đại danh của Tiêu Chính Văn.

 

Cầu xin cho Âu Lục ở trước mặt Tiêu Chính Văn ư?

 

Quả thật là nực cười!

 

“Cậu Tiêu, quả nhiên gương mặt thật của cậu khiến tôi rất kính phục. Thua dưới tay cậu, tôi không còn gì tiếc nuối”.

 

Nói rồi Andre đứng lên cong người với Tiêu Chính Văn.

 

“Đi thôi!”

 

Tiêu Chính Văn lạnh nhạt nói.

 

Andre cũng không nhiều lời, xoay người dẫn Tiêu Chính Văn rời khỏi lễ đường.

 

Lữ Thanh Dương chăm chú nhìn bóng lưng Tiêu Chính Văn hồi lâu, ông ta bỗng nhận ra điều gì đó, vội vàng lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn đi.

Đọc truyện chữ Full