TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 2387

Anh Từ lạnh lùng nhìn một bảo vệ khác, bảo vệ đó hoảng sợ vội vàng chạy ra ngoài.

 

Mấy chữ Vân Kiếm Các Thiên Sơn như thể ôn thần.

 

Rất nhiều khách nghe thấy tin tức này bèn nhanh chóng thu dọn đồ đạc vội vã chạy đến chỗ lễ tân trả phòng.

 

Khách đang đợi nhận phòng ở sảnh lớn cũng không dám lên tiếng, lùi về sau rồi chạy ra ngoài.

 

Không lâu sau, cả sảnh lớn khách sạn đã không còn một bóng người.

 

Từ khi linh khí quay lại, võ tông cũng tung hoành khắp thế tục.

 

Các học viện, các tông của năm đại danh sơn cũng không kiêng nể gì lộng hành khắp nơi.

 

Thế nên Vân Kiếm Các Thiên Sơn mà Thiên Sơn mới thành lập chính là danh từ thay thế cho sự xấu xa.

 

Thật ra Vân Kiếm Các thu nhận đều là những thương nhân giàu có.

 

Mối quan hệ giữa Thiên Sơn và họ cũng rất đơn giản, thương nhân đóng góp tài sản cho Thiên Sơn, Thiên Sơn cho họ sự an toàn và địa vị ưu việt trong võ tông.

 

Đáng sợ hơn không phải là tên Vân Kiếm Các Thiên Sơn này mà là cao thủ Thiên Sơn trong Vân Kiếm Các.

 

Nghe nói các chủ của Vân Kiếm Các Thiên Sơn là một cao thủ cảnh giới Thiên Thần một sao.

 

Hơn nữa người này còn quay về từ ngoài lãnh thổ chứ không phải là Thiên Thần không có kinh nghiệm chiến đấu ở giới thế tục.

 

Thế nên Vân Kiếm Các có tầm ảnh hưởng rất lớn trong thế tục.

 

Dù là vài gia tộc nhỏ có mối liên hệ với các tông môn khác của võ tông cũng phải nể mặt Vân Kiếm Các Thiên Sơn.

 

Lúc này sắc mặt Lục Thiên Lăng cũng vô cùng khó coi nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Anh Tiêu, hay là chúng ta cũng đổi nơi khác nhé, Vân Kiếm Các Thiên Sơn quả thật không thể đắc tội được”.

 

Tiêu Chính Văn chỉ nhàn nhã thưởng thức trà như thể những chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.

 

Cho đến khi người trong đại sảnh đi gần hết, chỉ còn lại bàn của Tiêu Chính Văn và Lục Thiên Lăng, Lý Tiểu Phi không khỏi nhíu mày.

 

Hắn sải bước đi đến trước mặt họ, cực kỳ không vui nói: “Sao vậy, sếp Lục không muốn đi à?”

 

Không để Lục Tiểu Lăng đáp lời, quản lý tiền sảnh cúi đầu bước đến.

 

Bây giờ khách đã chạy hết rồi, thôi thì để Lý Tiểu Phi bao trọn vẫn tốt hơn để khách sạn trống không.

 

Thế là ông ta bước đến nói: “Cậu này, khách sạn chúng tôi có thể bao trọn cho cậu nhưng về tiền…”

 

“Bốp!”

 

Ông ta vừa dứt lời, mặt đã bị tát một cái thật mạnh.

 

“Tiền? Ông đang đòi tiền Vân Kiếm Các Thiên Sơn đấy à?”

 

“Đừng nói đến khách sạn nhỏ của ông, dù là khách sạn xa hoa nhất Long Kinh, Vân Kiếm Các Thiên Sơn cũng có thể ra vào tùy thích, không cần chi ra một xu”.

 

“Ông hỏi tôi muốn tiền là xem thường Vân Kiếm Các Thiên Sơn hay là xem thường ông đây thế hả?”

 

Nói xong, Lý Tiểu Phi đạp vào bụng dưới của quản lý tiền sảnh.

 

Quản lý tiền sảnh bị đá mông đập xuống đất, nhưng ngay sau đó ông ta rút điện thoại ra chỉ vào Lý Tiểu Phi nói: “Các cậu làm thế là đánh đập giữa ban ngày”.

Đọc truyện chữ Full