TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 2599

Nếu là năm năm trước có lẽ Phùng Thiên Hựu đã quỳ xuống xin tha.

 

Nhưng bây giờ linh khí khôi phục, thế lực của năm đại danh sơn không kém cạnh gì với giới chính trị, ngược lại còn có xu hướng mạnh thêm.

 

Chỗ dựa của nhà họ Phùng lại chính là Hằng Sơn trong năm đại danh sơn.

 

Thế nên chỉ hơi sửng sốt, sau đó Phùng Thiên Hựu chạm nhẹ vào giấy tờ cá nhân của Long Ngũ nói: “Ồ, chức vụ này không thấp, tiếc là bây giờ không phải một mình giới chính trị là lớn đâu”.

 

“Ông đây là đệ tử ngoại môn của Hằng Sơn, một thống lĩnh ngự lâm quân nhỏ như anh còn dám làm gì được tôi sao? Người đâu, đánh hắn cho tôi”.

 

Hắn vừa dứt lời, mười mấy vệ sĩ cùng lúc xông lên nhào đến chỗ Long Ngũ.

 

Cho dù là bây giờ thì cao thủ cảnh giới Chiến Thần cũng chỉ đủ để ứng phó với người bình thường.

 

Nhưng với Long Ngũ thì lại như gãi ngứa.

 

Chỉ thấy một tay Long Ngũ giơ ra, hai tên vệ sĩ đã bị Long Ngũ túm lấy áo quần, Long Ngũ chỉ hơi dùng sức một chút đã đánh ngất hai tên vệ sĩ này.

 

Sau đó Long Ngũ lại tiếp tục đánh mấy người phía sau, chưa đến một phút mười mấy vệ sĩ đã bị Long Ngũ đánh ngã xuống đất.

 

Thấy cảnh tượng này Phùng Thiên Hựu không khỏi ớn lạnh.

 

Vệ sĩ của mình đều là những người có võ công, hơn nữa tệ nhất cũng là cao thủ cảnh giới Chiến Thần địa cấp.

 

Không ngờ lại không thể đánh quá một chiêu với tên trước mặt này.

 

Thấy Long Ngũ sải bước đi về phía mình, Phùng Thiên Hựu cũng hơi hoảng hốt chỉ vào Long Ngũ nói: “Anh… anh muốn làm gì? Tôi cảnh cáo anh đừng có mà qua đây”.

 

“Tôi… anh họ tôi là Phùng Tiếu Thiên. Chỉ cần anh dám động vào tôi thì tôi sẽ nói anh tôi đang chuyện các anh tự ý làm người khác bị thường lên mạng”.

 

Phùng Thiên Hựu vừa lùi về sau vừa đe dọa Long Ngũ.

 

Phùng Tiếu Thiên mà hắn nói chính là nghệ sĩ giải trí đang nổi tiếng hiện giờ, có hơn hai triệu fans trong nước.

 

Hắn nghĩ chỉ riêng điều này thôi đã đủ để dọa nạt Long Ngũ rồi, dù sao Long Ngũ cũng là người của giới chính trị, sợ nhất là bị người khác bôi nhọ.

 

Huống gì còn là bóc phốt của một nghệ sĩ lớn điểm danh chỉ mặt trên mạng, Long Ngũ không bị nghiêm phạt mới lạ.

 

Nghe hắn nói thế Long Ngũ cũng hơi sửng sốt.

 

Bây giờ Phùng Tiếu Thiên nổi tiếng ai cũng biết, chỉ một câu của gã là có thể đảo ngược trắng đen.

 

Dù sao mức độ nổi tiếng của gã vẫn còn đó, hơn nữa người này lại liên tục dây dưa với người của năm đại danh sơn, nếu anh ta cũng dính vào tranh chấp này thì khó đảm bảo sẽ không gây rắc rối cho giới chính trị.

 

Thật ra Long Ngũ không quan tâm đến vinh nhục cá nhân, chỉ là anh ta và Long Thất đều biết rõ quan hệ hiện giờ của giới chính trị và năm đại danh sơn cực kỳ vi diệu.

 

Thấy Long Ngũ hơi do dự, Phùng Thiên Hựu vô thức nghĩ Long Ngũ đã bị mấy lời của mình dọa sợ.

 

Thế là hắn đắc ý nói: “Dù anh là ngự lâm quân thì thế nào? Đừng nghĩ tôi không biết anh là lính cũ của Tiêu Chính Văn, chỉ cần anh dám động một đầu ngón tay của tôi thì chuyện Tiêu Chính Văn dung túng cho lính cũ đánh dân thường sẽ bị lan truyền khắp Hoa Quốc”.

Chỉ là Phùng Thiên Hựu không ngờ nếu hắn không nhắc đến Tiêu Chính Văn thì có lẽ Long Ngũ sẽ tha cho hắn một mạng vì quan hệ giữa giới chính trị và năm đại danh sơn.

Đọc truyện chữ Full