TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 3000

 

Huyết Sát khó hiểu nhìn Lục Tiểu Thiến, bây giờ Hằng Sơn là căn cứ địa lớn nhất của huyết tộc, nếu cũng bỏ cả Hằng Sơn thì huyết tộc nào còn chỗ đứng nữa?

 

“Phải, nếu không rút, Huyết Vực sẽ nguy hiểm đến tính mạng”.

 

Lục Tiểu Thiến quả quyết nói.

 

“Nguy hiểm đến tính mạng?”

 

Huyết Sát hơi bực mình nhìn Lục Tiểu Thiến, với sức chiến đấu của huyết tộc, ai sẽ là đối thủ của hắn chứ?

 

“Ngộ nhỡ các tông môn ở gần Hằng Sơn bị tiêu diệt, Hoa Quốc sẽ làm thế nào? Nếu Huyết Vực đột nhiên bị giết, chúng ta phải làm sao?”

 

Lục Tiểu Thiến nói.

 

“Hả?”

 

Huyết Sát nghe thế không khỏi hít khí lạnh, vội nói: “Thuộc hạ đã hiểu, lập tức bảo người thông báo cho Huyết Vực”.

 

Đọc xong tờ báo ngày hôm sau, Tần Vũ liền mắng chửi: “Đám khốn kiếp này! Dám giết người không chớp mắt, lẽ nào bọn họ không có chút nhân tính nào sao?”

 

Trong số những người chết, hầu như đều là người của võ tông trong giới thế tục và những ông trùm kinh doanh ở vùng ngoài lãnh thổ, nhưng dù sao họ vẫn là con dân Hoa Quốc!

 

Trước đây anh ta chỉ nghe nói người nhà họ Khổng làm việc không từ thủ đoạn nào, nhưng bây giờ xem ra bọn họ còn không phải là con người.

 

Đúng lúc này, Tiêu Chính Văn gọi điện tới.

 

Tần Vũ liếc nhìn điện thoại rồi bấm nút trả lời: “Cậu Tiêu, quả đúng như cậu dự liệu, đêm qua bọn họ lại giết thêm mấy chục người nữa!”

 

“Những chuyện này đều theo dự liệu, bọn họ gây tội thì phải chịu tội! Anh ở tổng bộ Hắc Băng Đài đợi tôi, tôi sẽ đến đó ngay, tôi có chuyện này muốn nhờ anh Tần!”

 

Nghe giọng điệu bình tĩnh của Tiêu Chính Văn, trong lòng Tần Vũ cuối cùng cũng có chút tin tưởng, ít nhất thì tình hình hiện tại vẫn nằm trong sự kiểm soát của Tiêu Chính Văn.

 

“Được, bây giờ tôi đang ở tổng bộ, lát nữa gặp!”

 

Nói xong, Tần Vũ cúp điện thoại.

 

Chưa đến nửa tiếng sau, Tiêu Chính Văn đã đẩy cửa bước vào phòng làm việc của Tần Vũ.

 

“Cậu Tiêu, mời ngồi!”

 

Tần Vũ nhiệt tình đón tiếp.

 

Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu nói: “Anh Tần, anh còn nhớ nơi tôi nhờ anh phái người trông chừng khi ông Nhạc vừa qua đời không?”

 

Nghe lời này, Tần Vũ hơi sững sờ, sau đó gật đầu nói: “Tôi còn nhớ, nơi đó là gò đất Côn Luân, tôi vẫn luôn phái người canh giữ mấy năm nay chưa từng lơ là”.

 

Gò đất Côn Luân thực sự là một lăng mộ lớn, hơn nữa còn là lăng mộ gây tranh cãi nhất của Đế Tuấn trong thời cổ đại.

 

Từ khi linh khí phục hồi, toàn bộ gò đất Côn Luân đều bao phủ trong sương mù dày đặc, ngay cả ban ngày tầm nhìn xa cũng không tới ba mét.

 

Thậm chí trên núi còn thường xuyên xuất hiện tiếng sấm nổ vang trời trong sương mù. Đừng nói là dã thú, ngay cả cao thủ cảnh giới Chiến Thần hay cảnh giới Chủ Soái đều không dám đến gần nơi đây.

 

“Có phát hiện gì không?”

 

Tiêu Chính Văn cau mày hỏi.

 

“Tất nhiên là có. Chúng tôi phát hiện từ sau khi linh khí phục hồi, lớp thủy tinh trên mặt đất do nhiệt độ cao đang dần biến mất!”

“Hơn nữa, cách đây không lâu, còn có chuyên gia khảo cổ lấy được một mẫu đất ở sau gò đất Côn Luân!”

Đọc truyện chữ Full