TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 3167

“Kẻ nào dám chống lại nhà họ Khổng, kẻ nào dám cản chuyện lớn của nhà họ Khổng thì đều đáng chết! Không có ai là ngoại lệ!”

 

Khổng Thiên Tường giận dữ gầm lớn.

 

Tiếng hét của Khổng Thiên Tường gần như vang xa khắp cả Âu Lục và Hoa Quốc, mấy người Joseph đứng cách xa cả mấy chục dặm cũng có thể nghe thấy rất rõ!

 

“Ha ha ha!”

 

Joseph ngửa mặt cười lớn, nói: “Tiêu Chính Văn, cậu đã nhìn thấy chưa, ngay cả người của Hoa Quốc cũng cho rằng cậu đáng chết!”

 

“Ngay cả tổ quốc của cậu cũng đang bài xích cậu, thậm chí bọn chúng còn muốn giết cậu hơn hả chúng tôi, đây chính là cái giá của sự ngông cuồng!”

 

“Ngày hôm nay, tôi sẽ cho cậu chôn chung cùng với người đã tử nạn của gia tộc Locke!”

 

“Thật sao? Các người phải nghĩ cho kỹ vào đấy!”

 

Cuối cùng Tiêu Chính Văn cũng lên tiếng.

 

Đánh tới bây giờ, Tiêu Chính Văn quả thực hơi mệt mỏi, thế nhưng vẫn chưa đến mức như Khổng Thiên Tường nói!

 

Có điều hành động và lời nói của mấy người Joseph quả thực cũng đã kích thích lửa giận trong lòng Tiêu Chính Văn!

 

Kể từ lúc ra tay, Tiêu Chính Văn vẫn luôn khắc chế, dẫu sao thì dãy núi Arces cũng cách Âu Lục gần hơn, chỉ cần Tiêu Chính Văn muốn thì bất cứ lúc nào cũng có thể cướp đi quá nửa số tuổi thọ của tất cả người dân Âu Lục!

 

Thế nhưng, anh không làm như vậy chính là bởi vì không muốn liên luỵ tới người dân bình thường, dù là người dân Âu Lục hay là Hoa Quốc thì đều vô tội cả!

 

Thế nhưng những lời này của Joseph lại hoàn toàn chọc giận Tiêu Chính Văn!

 

Khiến cho anh không nhịn được mà nhớ tới hơn một trăm năm trước, các cường quốc của Âu Lục tấn công vào đô thành của Hoa Quốc, cướp bóc chém giết, không có chuyện ác gì là không làm!

 

Không sai, những kẻ tội đồ này đều đáng chết!

 

“Mấy người mở miệng ra là nói tôi cướp tuổi thọ của mấy người, thế nhưng mấy người có từng nghĩ hơn một trăm năm trước, mấy người từng phạm phải tội ác tày trời gì ở trên lãnh thổ Hoa Quốc hay không?”

 

“Đã có bao nhiêu người dân Hoa Quốc chết dưới lưỡi dao của mấy người rồi?”

 

Giọng nói lạnh tanh của Tiêu Chính Văn vang vọng khắp bốn bề, giống như tiếng sấm từ trên chín tầng mây, truyền vào trong tai của mỗi người dân Âu Lục và Hoa Quốc!

 

“Hừ! Không gian của thế giới này có hạn, đương nhiên phải loại bỏ một bộ phận người thấp kém, giữ lại đủ không gian tồn tại cho người Âu Lục bọn tôi!”

 

“Giết người Hoa Quốc thì làm sao? Giết sạch hết thì có làm sao?”

 

Mấy người Joseph nhếch mép cười, hoàn toàn coi đám người Khổng Thiên Tường giống như không khí, kiêu ngạo hống hách!

 

“Nếu đã như vậy, vậy thì Tiêu Chính Văn tôi sẽ thu hết tuổi thọ của người dân Âu Lục!”

Vừa nói. chỉ thấy Tiêu Chính văn giơ tay lên, năm ngón tay khẽ cong lại!

“Soạt!”

Tren bầu trời Âu Lục đột nhiên xuất hiện một tầng mây màu trắng sữa, hơn nữa còn lao về phía Tiêu Chính văn với tốc độ không thể tưởng tượng nổi!

Lúc này, trên con phố lớn ở một nước nào đó tại Âu Lục, một thanh niên chừng hai mươi mấy tuổi vừa mua một chiếc hamburger, há miệng cắn một miếng!

Đọc truyện chữ Full