“Giang Trung, Sơn Thành, nơi này không cần Đế Vương Các và võ tông bảo vệ”, Tiêu Chính Văn lạnh nhạt nói.
Tiêu Chính Văn vừa dứt lời, không ít các ông lớn của các nơi khác đều thở dài.
Ai mà không muốn được vua Bắc Lương bảo vệ chứ?
Nhưng Bạch Chiến Sinh đã nói rất rõ, vua Bắc Lương cũng là người, sức lực có hạn, nếu người ta đã đưa ra lựa chọn thì họ cũng chỉ có thể nghe theo.
Sau đó là người của Đế Vương Các và năm đại danh sơn vạch ra phạm vi thế lực của mình, nhưng tất cả mọi người đều tránh khu vực mấy trăm cây số của Dược Vương Cốc và Võ Thần Tông.
Đây cũng xem như là sự tôn trọng và công nhận với dược sư Hoàng và Võ Thí Thiên.
Sau khi cuộc họp kết thúc, Bạch Chiến Sinh tổ chức một bữa tiệc rượu để chúc mừng.
Mặc dù Tiêu Chính Văn không có hứng thú với mấy kiểu tiệc rượu này nhưng cũng phải tham gia.
Tiệc rượu qua hơn một nửa, Bạch Chiến Sinh và ông Lý một trước một sau bưng ly rượu đến bàn của Tiêu Chính Văn liên tục mời rượu anh.
“Cậu Tiêu, khi còn ở ngoài lãnh thổ, tôi đã nghe danh của cậu rất lâu rồi, hôm nay được gặp quả nhiên không tầm thường”.
Đúng lúc này một người đàn ông trẻ tuổi ở phía sau Bạch Chiến Sinh chắp tay lại mỉm cười nói với Tiêu Chính Văn.
“Trận chiến của anh Tiêu và Tư Mã Minh Húc đúng là khiến cả thế giới kinh ngạc”.
Người đàn ông trẻ tuổi đó vừa dứt lời, một người phụ nữ tuyệt sắc mặc bộ lễ phục cũng bước đến bưng ly rượu nói với Tiêu Chính Văn.
Nghe thế Tiêu Chính Văn khẽ nhíu mày, anh không hề có ấn tượng gì về hai người này.
Hơn nữa nhìn cách ăn mặc và cách nói chuyện của họ chắc không phải là người trong thế tục.
“Cậu Tiêu, hai vị đều là anh tài ngoài lãnh thổ được tôi mời đến thế tục. Vị này được gọi là kỳ tài ngoài lãnh thổ, năm mới bốn mươi ba tuổi bỗng đột phá cảnh giới Nhân Vương, Tiết Hà”.
“Vị bên cạnh chính là Hứa Văn Long, đã đạt đến cảnh giới Nhân Vương cấp hai trước năm mươi tuổi”.
“Hai người bị cũng là anh tài mới vươn lên được Đế Vương Các xem trọng, lần này để thể hiện thành ý của Đế Vương Các, tôi đã mời hai người họ đến xem như là một phần quà tặng cho cậu Tiêu”.
Nói rồi Bạch Chiến Sinh nháy mắt ra hiệu cho hai người ở phía sau, tỏ ý họ mau chào bái sư.
Lúc này không chỉ đám người Tần Vũ để ý đến hai người Tiết Hà, Hứa Văn Long, ngay cả người năm đại danh sơn cũng quay đầu nhìn về phía hai người họ.
Thậm chí ngay cả Sở Hồng Thiên cũng nhìn sang.
Mặc dù hai người này trông có vẻ trẻ tuổi, nhưng tuổi thật ít nhất cũng bốn năm mươi tuổi, ngay cả thế mà có thể đạt được cảnh giới Nhân Vương ở tuổi này, nếu ở ngoài lãnh thổ cũng là nhân tài hiếm thấy.
Thậm chí các cao thủ quay về từ ngoài lãnh thổ trong năm đại danh sơn đều nhìn Tiêu Chính văn với ánh mắt ngưỡng mộ.
Nếu có thể nhận được hạt giống tốt như vậy, sau này chắc chắn sẽ làm rạng danh sư môn.
Thậm chí ngay cả Lý Chính Đạo cũng không khỏi nhíu mày, Lý Tinh Tam Nguyên năm đó đột phá cảnh giới Nhân Vương ở độ tuổi bốn mươi mấy.
Với tố chất của hai người họ thế mà lại không thua kém ông tổ nhà mình?