TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 3396

Tishen tức đến mức sắp nổi điên, liên tục vung cây gậy trong tay đánh vào trận pháp của Hằng Sơn.

 

“Ầm ầm!”

 

Âm thanh cực lớn liên tục vang lên chứng tỏ Tishen đã mất hết kiên nhẫn, kết hợp với đám người Saga tấn công mạnh mẽ vào trận pháp của Hằng Sơn.

 

Thấy trận pháp đã lung lay, trong lúc bất đắc dĩ Độ Ách Chân Quân chỉ đành nói với các đệ tử tiếp tục kiên trì chống đỡ giữ vững trận pháp này.

 

Chỉ cần trận pháp bị phá vỡ, ai dám đảm bảo đám người Saga sẽ không trút giận lên Hằng Sơn?

 

Huống gì Tishen hiện giờ đã hoàn toàn rơi vào trạng thái điên cuồng, sát khí trong mắt ông ta quả thật như có thực thể, đôi mắt đó hiện lên ánh sáng màu máu, Độ Ách Chân Quân càng không dám phá hủy trận pháp bừa bãi trong tình huống này.

 

Chỉ thấy Tishen lấy quyền trượng Pharaoh chỉ trên trời, lập tức biến thành một luồng sấm sét đánh thẳng xuống trận pháp của Hằng Sơn.

 

Rắc! Chỉ sóng lực còn sót lại cũng khiến một ngọn núi nhỏ bên cạnh đỉnh núi chính Hằng Sơn nổ tung.

 

Một cường giả cảnh giới Nhân Hoàng khác cứ lẩm bẩm trong miệng, sau đó một tượng mặt người thân sư tử khổng lồ xuất hiện, bức tượng cao chót vót đó giơ móng vuốt lên đập vào đỉnh núi chính của Hằng Sơn.

 

“Ông Bạch, anh Triệu, cứu tôi”.

 

Lúc này Độ Ách Chân Quân cũng không quan tâm mặt mũi thể diện gì nữa lớn giọng hét lên về hướng Hoa Sơn.

 

“Ầm!”

 

Một đòn của tượng mặt người thân sư tử đó khiến Độ Ách Chân Quân hoa mắt, suýt nữa nôn ra máu tại chỗ.

 

Mấy mươi cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng cùng hợp sức bao vây tấn công, ông ta có thể chống đỡ đến lúc này đã là kỳ tích rồi, nếu không phải nhờ các đệ tử Hằng Sơn này đều là các cao thủ cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương ông ta dẫn về từ ngoài lãnh thổ thì chắc Hằng Sơn đã không còn nữa.

 

Lúc này Độ Ách Chân Quân sợ thật rồi, nếu tượng mặt người thân sư tử đó lại đánh thêm một đòn nữa chắc ông ta không chết cũng sẽ bị lột một lớp da.

 

“Cậu Tiêu, Hằng Sơn tôi không thù không oán với cậu, rốt cuộc cậu muốn thế nào mới chịu buông tha cho Hằng Sơn?”

 

Mặt mày Độ Ách Chân Quân trắng bệch khóc lóc cầu xin.

 

“Chưởng giáo Độ Ách nặng lời rồi, tôi nhớ chẳng phải ông Bạch từng nói mấy người các ông không muốn nhìn thấy Hoa Quốc bị các cao thủ ngoài lãnh thổ của các nước ức hiếp, thế nên mới cố ý đến bảo vệ Hoa Quốc sao?”

 

“Hơn nữa Hằng Sơn thời xưa khí phách thế nào cơ chứ? Hiện giờ kẻ địch bên ngoài tấn công chính là thời cơ tốt nhất để Hằng Sơn bộc bạch cõi lòng với người dân Hoa Quốc đấy”.

 

Tiêu Chính Văn vừa thưởng thức trà vừa từ tốn nói.

 

“Tôi… mẹ kiếp!”

 

Một người giữ thể diện như Độ Ách Chân Quân suýt nữa chửi thề ở nơi công cộng.

 

Bây giờ ông ta bị mấy chục cường giả cảnh giới Nhân Hoàng chặn ở trước cửa Hằng Sơn, bất cứ lúc nào cũng lo lắng cho tính mạng của mình, Tiêu Chính Văn còn ở đó nói bóng gió?

Đọc truyện chữ Full