TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 3888

Lý Bạch nói đến đây, không nhịn được cắn răng!

 

“Thật ra, dù sau chuyện này, Dương Nghi bị người khác đoán được, nhưng cái chết của hắn lại đổi lấy giang sơn Đại Tùy cho nhà họ Dương!”

 

Viên Thiên Canh nheo mắt lại, vẻ mặt nghiêm trọng nói.

 

Căn cứ hiểu biết của Viên Thiên Canh, Dương Nghi chính là tổ tiên của Dương Quảng, hơn nữa Đại Tùy cuối cùng cũng là bị người nhà họ Khổng tiêu diệt!

 

Dương Kiên lại là mang tiếng xấu thiên cổ, thành bạo quân giống như Trụ Vương, mà thực tế, tuy Dương Kiên không thể được gọi là hoàng đế thiên cổ, cũng tuyệt đối là đế vương thiên cổ một lòng ôm chí lớn!

 

“Do đó nhà họ Khổng thật đúng là không đơn giản, mấy ngàn năm qua, một mực điều khiển sự hưng suy của vương triều!”, Tiêu Chính Văn cảm khái nói.

 

Thật may trong giới chính trị Hoa Quốc ngày nay đã không có môn sinh nhà họ Khổng, dù có cũng sẽ bị Thiên Tử tiêu diệt toàn bộ hầu như không còn!

 

“Bất kể thế nào, gương Bát Quái này có duyên với anh Tiêu dù sao cũng là một chuyện tốt, tốt hơn nhiều so với để nó rơi vào tay người xấu, làm hại chúng sinh!”, Bạch Ngọc Trinh mỉm cười nói.

 

“Có món bảo vật này, anh Tiêu lại như hổ thêm cánh!”, ngược lại mặt Viên Thiên Canh đầy vẻ hâm mộ.

 

Thật ra ông ta cũng biết, chỉ cần ông ta mở lời xin, nhất định Tiêu Chính Văn sẽ đưa gương Bát Quái này cho ông ta, nhưng Viên Thiên Canh tự biết mình biết ta.

 

Ai có thể có được gương Bát Quái tất nhiên là có phúc duyên thâm hậu với nó, nếu không tuyệt đối không thể nào từ nhà họ Tư Mã lại lưu lạc đến tay Tiêu Chính Văn.

 

Chính vì dưa ép xanh không ngọt, dù ông ta lấy được gương Bát Quái cũng chưa chắc có thể phát huy ra uy lực bực này, ngược lại là phí của trời!

 

“Haiz, tôi không có hứng thú với đạo thuật, cũng không có nghiên cứu gì, chi bằng…”

 

Không đợi Tiêu Chính Văn mở miệng, Viên Thiên Canh đã khoát tay nói: “Cậu Tiêu, những người tu học đạo thuật như chúng tôi, đầu tiên phải nói đến chữ duyên, nếu tôi không có duyên với vật này, dù cưỡng ép giao cho tôi cũng không thể phát huy uy lực của nó!”

 

Nghe nói như vậy, Tiêu Chính Văn cũng sửng sốt, ngay sau đó gật đầu, cất gương Bát Quái vào.

 

“Cậu Tiêu, nếu như có thể thu góp ba di vật của Khổng Minh, tin rằng sẽ có trợ giúp rất lớn đối với việc mở ra di tích Long tộc, nếu năm đó Khổng Minh không vào di tích Long tộc, vậy con rồng con trong gương Bát Quái này từ đâu ra?”

 

Viên Thiên Canh vừa nhắc như vậy, Tiêu Chính Văn cũng bừng tỉnh hiểu ra!

 

“Không sai! Tất nhiên Khổng Minh biết bí mật của Long tộc!”, Tiêu Chính Văn cũng nói hết sức chắc chắn.

 

“Theo tôi biết, quạt Phong Lôi Vũ không hề có ở Đông Vực, mà là trong Giáo Đình Hắc Ám ở Tây Vực!”, vẻ mặt Bạch Ngọc Trinh trầm ngâm giải thích.

 

“Sao di vật của Khổng Minh lại lưu lạc đến Tây Vực?”, Tiêu Chính Văn cảm thấy khó hiểu.

 

“Chuyện này cũng không biết được, nhưng đúng là có người từng nhìn thấy thứ này ở Giáo Đình Hắc Ám! Giáo Đình Hắc Ám cũng không tốt vậy đâu!”, Bạch Ngọc Trinh nhíu mày lại nói.

 

Đọc truyện chữ Full