TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 3922

Chương 3922

 

Tiêu Chính Văn lắc đầu nói: “Đều không phải, tôi không phải là con cháu của các gia tộc lớn”.

 

“Vậy… cậu là người của Đế Vương Các?”, Tần Lương Ngọc cảnh giác nhìn Tiêu Chính Văn nói.

 

“Cũng không phải, tôi không thuộc về bất kỳ thế lực nào, tôi đến từ thế tục, vừa đến ngoài lãnh thổ chưa được một tháng”, Tiêu Chính Văn mỉm cười nói.

 

“Cái gì?”

 

Tần Lương Ngọc vô cùng ngạc nhiên, hơi không dám tin lại nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Cậu nói cậu đến từ thế tục? Nhưng mấy trăm năm nay, thế tục chưa từng xuất hiện cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng nào rồi”.

 

“Cậu lại có cảnh giới Nhân Hoàng cấp năm, giải thích thế nào đây”.

 

Tần Lương Ngọc không hề tin thế tục xuất hiện cao thủ như Tiêu Chính Văn, hơn nữa chỉ với là cảnh giới Nhân Hoàng cấp năm, không chịu được trận pháp bên ngoài, còn chưa kịp đến đây đã bị trận pháp nghiền nát rồi.

 

Thế nên bà ta mới nghi ngờ thân phận của Tiêu Chính Văn.

 

“Chuyện này tôi cũng không biết nên giải thích thế nào, tóm lại mọi chuyện đều là trùng hợp, thế tục hiện giờ đã không còn là thế tục ngày xưa nữa”.

 

“Tiền bối, tôi nghĩ vẫn nên nói chuyện chính đi, chúng ta làm thế nào mới ra khỏi đây, tôi nghĩ tiền bối cũng không muốn chết ở nơi này nhỉ?”

 

Nói rồi Tiêu Chính Văn bắt đầu đánh giá xung quanh.

 

Nơi này tự hình thành một không gian riêng biệt, mặc dù cũng có núi có nước, nhưng từ bầu trời xám xịt đó có thể biết được nơi này không thuộc phạm vi ngoài lãnh thổ, cũng không phải là ngoài vũ trụ, càng không phải là thế tục.

 

Người có thể tạo ra một không gian riêng biệt như vậy chắc là một cao thủ sử dụng trận pháp không gian, dù bây giờ Tiêu Chính Văn muốn xây nên một không gian riêng biệt vài mét vuông cũng khó như lên trời.

 

Càng đừng nói là tạo ra núi, sông ở trong không gian này.

 

“Hừ, muốn rời khỏi đây đâu có dễ nói như thế. Cậu có biết ai là người bố trí trận pháp này không?”, Tần Lương Ngọc cười khổ lắc đầu nói.

 

“Tôi nghĩ khả năng về trận pháp không gian của người này chắc chắn đạt đến đỉnh cao. Trong suốt lịch sử, người có thể có khả năng này chỉ có một”.

 

“Ai?”, Tần Lương Ngọc cười hỏi.

 

“Công Du Ban”.

 

Tiêu Chính Văn nói.

 

Nghe được câu trả lời này, ngay cả Tần Lương Ngọc cũng sửng sốt, gật đầu nói: “Cậu nhóc, xem ra cậu không tầm thường, nhưng dù là thế cũng không có tác dụng gì, chỉ cần là cảnh giới dưới Đại Đế thì đừng hỏng phá được trận pháp để thoát khỏi đây”.

 

“Vậy thì không đơn giản, tôi thấy thời gian ở đây trôi qua khá nhanh, ít nhất nhanh gấp mười lần thế giới bên ngoài, bế quan ở đây để đạt đến cảnh giới Đại Đế hẳn cũng không khó nhỉ?”, Tiêu Chính Văn bình tĩnh nói.

 

“Gì cơ? Không khó?”

 

Tần Lương Ngọc hứng thú nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Này, cậu có biết từ Nhân Hoàng cấp năm đến cảnh giới Đại Đế thua kém bao nhiêu cấp bậc không?”

 

“Đế Cảnh cấp bốn đến cấp sáu mới là Đại Đế, cả một cảnh giới lớn, cậu xem đó như trò chơi đấy à?”

 

“Chưa từng thử sao biết là không được”, nói rồi Tiêu Chính Văn ngồi khoanh chân lại.

Đọc truyện chữ Full