TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 3924

Chương 3924

 

Qua nửa tháng quan sát, cuối cùng Tiêu Chính Văn cũng biết thật ra vết thương của Tần Lương Ngọc đa phần là nội thương, muốn chữa trị vết thương của bà ta chỉ có cách là dùng Dưỡng Thần Đan.

 

Hơn nữa là số lượng lớn Dưỡng Thần Đan.

 

“Tiền bối, trước đây bà không chịu tin tôi, thế nên tôi mới phải đưa ra kế sách, nhưng mong tiền bối tin tôi, tôi không có ý mạo phạm, cũng không có ác ý”.

 

Nói rồi Tiêu Chính Văn lấy mấy bình sứ trong túi áo ra đưa cho Tần Lương Ngọc nói: “Tiền bối, đây là những thứ tôi có được, mong tiền bối nhận cho”.

 

Nhận lấy bình sứ Tiêu Chính Văn đưa, Tần Lương Ngọc mở nắp bình ra, cẩn thận phân biệt một lúc, đến khi xác định là Dưỡng Thần Đan thì cơn giận mới tiêu tan đi hơn nửa.

 

“Không ngờ cậu đúng là một người có lòng”.

 

Tần Lương Ngọc ôn hòa nhìn Tiêu Chính Văn.

 

Được một người phụ nữ đẹp như tiên nhìn chằm chằm như thế, ngay cả Tiêu Chính Văn cũng không khỏi đỏ mặt.

 

“Ha ha ha, không ngờ cậu còn biết xấu hổ nữa?”, Tần Lương Ngọc nói, cũng không khỏi bật cười.

 

Nụ cười của bà ta quả thật rất đẹp, thậm chí khiến người khác có cảm giác như có một làn gió xuân lướt qua.

 

“Tiền bối nói đùa rồi, tôi nào dám…”

 

“Đừng cứ gọi là tiền bối như thế, người hiện đại các cậu bây giờ không phải đều rất tùy tiện sao? Tuổi còn trẻ đã học mấy thứ kỳ lạ không tốt, cậu có thể gọi tôi là chị Tần”.

 

Tần Lương Ngọc cười nói.

 

Chị?

 

Tiêu Chính Văn không khỏi hắng giọng, e là Tần Lương Ngọc còn lớn hơn bà cố anh vài tuổi.

 

“Chị… chị Tần”, khóe môi Tiêu Chính Văn khẽ giật, vẫn không quen với cách xưng hô này lắm.

 

Hành động của anh lại khiến Tần Lương Ngọc bật cười.

 

“Nói đi, rốt cuộc cậu là ai?”, Tần Lương Ngọc cười được một lúc mới nghiêm túc hỏi.

 

“Chị… chị Tần, như những gì tôi đã nói trước đó, mỗi câu đều là sự thật, tôi là Tiêu Chính Văn đến từ Hoa Quốc ở thế tục, không phải là người ngoài lãnh thổ”, Tiêu Chính Văn nghiêm túc nói.

 

“Ồ? Nói thế thì thế tục quả đúng là có cao thủ như cậu thật à?”, vẻ mặt Tần Lương Ngọc cũng thay đổi.

 

“Chỉ có thể nói là nhân duyên, thật ra cho đến nay, thế tục vẫn rất yếu, tôi cũng không muốn chiến tranh lan đến thế tục nên mới bất đắc dĩ dẫn điện Thần Long đến vùng ngoài lãnh thổ”.

 

Nói đến đây ánh mắt Tiêu Chính Văn lóe lên tia lạnh lùng.

 

“Ồ? Con đường đến thế tục đã được mở rồi sao?”, Tần Lương Ngọc hỏi.

 

Tiêu Chính Văn gật đầu lại kể ngắn gọn những chuyện đã xảy ra trước và sau khi linh khí khôi phục cho Tần Lương Ngọc.

 

Nghe Tiêu Chính Văn kể xong, Tần Lương Ngọc hừ một tiếng nói: “Lại là nhà họ Khổng! Đại Minh diệt quốc cũng có liên quan không ít đến nhà họ Khổng”.

 

“Đến nay tôi cũng không hiểu tại sao nhà họ Khổng lại làm thế, họ cũng đều sinh ra ở trung thổ, hơn nữa người nào người nấy cũng đều là người tri thức, lẽ nào làm một người đàng hoàng rất khó với họ sao?”

Đọc truyện chữ Full