TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 3946

Chương 3946

“Tôi đang hỏi ông đấy”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói khiến Phương Vọng Hải hoảng sợ rùng mình.

Nhưng không lâu sau ông ta lại nghĩ đến thế lực nhà họ Phương, ông ta ngừng lại chốc lát rồi mới nhìn thẳng vào Tiêu Chính Văn nói: “Quả thật tôi không thể làm gì được cậu, nhưng cậu đã giết người nhà họ Phương, nhà họ Phương sẽ ghi thù chuyện này”.

“Bốp!”

Tiêu Chính Văn cách không khí đấm vào mặt Phương Vọng Hải, lạnh lùng nói: “Nhà họ Phương các ông ghi thù? Vậy tôi sẽ cho nhà họ Phương các ông nhớ lâu một chút”.

“Còn anh nữa”.

Tiêu Chính Văn vừa dứt lời thì trở tay thêm một cú đấm nữa, cách không khí đấm vào mặt Tô Đông Pha.

“Chuyên này có liên quan gì với Bát Hiền Từ?”

Tô Đông Pha vừa rồi còn chưa hiểu chuyện gì cũng bị cái đánh của Tiêu Chính Văn làm cho ngơ ngác.

Hắn cũng là cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng cấp sáu nhưng hắn lại không có cơ hội tránh được cái đánh vừa rồi của Tiêu Chính Văn, cứ thế bị Tiêu Chính Văn đánh mạnh vào mặt.

“Không… không liên quan đến tôi”, gương mặt Tô Đông Pha đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi nói.

“Thật ra so với Phương Tử Anh thì anh mới là người đáng chết hơn, dù tôi không chọc vào vào anh, cũng chưa từng có qua lại với anh nhưng anh lại ra mặt giúp đỡ thay người nhà họ Phương”.

“Chẳng qua chỉ muốn mượn thế chèn ép người khác, tìm chút cảm giác tồn tại trước mặt mọi người thôi”.

“Nhưng anh nghĩ anh xứng sao?”

Tô Đông Pha cũng cảm nhận được sát khí trong lời nói của Tiêu Chính Văn, nhất thời tay chân luống cuống.

Lúc này hắn cảm thấy rất sợ.

Thật ra lúc đầu hắn chỉ muốn mượn cái danh Bát Hiền Từ để giả vờ ra vẻ ở thành Đại Phong thôi, nhưng không ngờ lại đá phải một tấm sắt.

Người ta không chỉ không xem hắn ra gì mà ngay cả Bát Hiền Từ cũng không bị khinh thường.

“Lúc nãy ông đã nói ai không xin lỗi thì chết, vậy thì ông đi chết đi”.

Nói rồi Tiêu Chính Văn cũng không nhiều lời với Phương Vọng Hải, sau đó tung ra một cú đấm, Phương Vọng Hải lập tức biến thành vũng máu.

Máu nóng hổi bắn lên mặt Tô Đông Pha khiến sắc mặt Tô Đông Pha trở nên trắng bệch.

Lúc này chỉ cần không phải là kẻ ngốc đều có thể nhận ra lai lịch của Tiêu Chính Văn chắc chắn không hề đơn giản.

“Bây giờ nói đi, tại sao anh lại muốn ra mặt ỷ thế chèn ép người khác”, Tiêu Chính Văn lạnh như băng chất vấn Tô Đông Pha.

Tô Đông Pha nuốt nước bọt nói: “Tôi… tôi chỉ là vì công lý chính nghĩa, bất kỳ một người tri thức nào cũng nên bảo vệ pháp lý thế gian, biểu dương chính nghĩa”.

“Ồ? Biểu dương chính nghĩa? Vậy anh nói xem cái gì mới là chính nghĩa?”, Tiêu Chính Văn cười nhạo nói.

“Cậu… cậu đánh người nhà họ Phương là đã vi phạm chính nghĩa, xin lỗi người nhà họ Phương vốn dĩ là đạo nghĩa thiên lý, cậu…”

Đọc truyện chữ Full