TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 4057

“Các người to gan thật, dám đánh người của Ngọc Phụng Lâu. Nếu đã dám làm thì nhất định phải dám chịu!”, quản lý Lữ trầm giọng nói.

 

Cho đến giờ phút này, mọi người mới nhận ra ngay từ đầu chuyện này không phải chuyện riêng của Lý Tử Dương!

 

Tất cả mọi người có mặt đều phải trả giá cho hành động của Lý Tử Dương.

 

Vương Vũ vừa uống trà, vừa chế nhạo: “Bây giờ chắc các người cũng đã hiểu mức nghiêm trọng của vấn đề rồi nhỉ? Tôi nói lại, chỉ cần các người cầu xin, tôi có thể ra mặt giúp các người giải quyết chuyện này!”

 

Nghe vậy, Lý Tử Dương vội vàng tới gần Vương Vũ, cúi đầu nói: “Anh Vương, xin anh hãy để tình đồng môn mà giúp chúng tôi!”

 

“Chuyện ở phòng luyện đan lúc trước đều là lỗi của tôi, tôi xin lỗi!”

 

Nói xong, Lý Tử Dương cúi đầu ba lần trước Vương Vũ.

 

Nếu chuyện này không thể giải quyết ổn thỏa, cả nhà họ Lý đều sẽ bị liên lụy, chứ đừng nói đến bản thân Lý Tử Dương.

 

“Hừ!”

 

Vương Vũ hừ một tiếng, liếc nhìn mọi người có mặt nói: “Xem ra các người không biết cầu xin là thế nào nhỉ!”

 

“Đứng cầu xin? Đó là dặn dò! Chỉ có quỳ xuống mới gọi là cầu xin!”

 

“Không chỉ Lý Tử Dương phải quỳ mà tất cả mọi người có mặt trong đều phải quỳ!”

 

Nghe Vương Vũ nói vậy, sắc mặt của tất cả mọi người lập tức trở nên khó coi.

 

“Vương Vũ, anh thật quá đáng!”, Tiết Trường Phong nghiến răng, sắc mặt tối sầm lại.

 

Bảo Tiết Trường Sinh quỳ xuống?

 

Địa vị của nhà họ Tiết cao hơn nhà họ Vũ vài bậc, chỉ là trong thế hệ trẻ, nhà họ Tiết không có thiên tài nào như Vương Vũ.

 

Nhưng nói đến địa vị gia tộc, bất cứ đầu ngón tay nào của nhà họ Tiết đều có thể đè chết nhà họ Vương.

 

Nhà họ Tần cũng không thua kém gì nhà họ Tiết, Tần Trường Sinh có thể thế quỳ xuống trước mặt Vương Vũ?

 

“Ồ, anh Tiết thật kiêu ngạo, vậy được thôi, các người tự giải quyết đi! Nhưng tôi chắc nhở các người một câu, người của Ngọc Phụng Lâu không dễ động vào đâu!”

 

“Tên lần trước đánh người của Ngọc Phụng Lâu đã phải trả một cái giá rất đắt đấy!”

 

Vương Vũ lạnh giọng đe dọa.

 

Sau đó, ánh mắt hắn chậm rãi nhìn về phía Tiêu Chính Văn.

Lời này của Vương Vũ thật sự khiến mọi người khiếp sợ.

 

Bởi vì những gì hắn nói đều là sự thật.

 

Không chỉ bọn họ không thể đắc tội với Ngọc Phụng Lâu, mà ở thành Thiên Đô này, cũng không có mấy ai có thể ngang hàng với Ngọc Phụng Lâu.

 

Nếu bọn họ thật sự ra tay thì gia tộc của bọn họ cũng sẽ bị xóa sổ.

 

“Hừ! Vương Vũ, anh đừng đề cao mình quá! Cho dù tôi quỳ xuống cầu xin, anh thật sự có mặt mũi lớn như vậy sao?”

 

Tiết Trường Phong lạnh giọng hỏi.

Đọc truyện chữ Full