TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 4061

Đừng thấy Thanh Liên là phụ nữ mà lầm, bà ta một đời hành sự, chém giết quyết đoán, nếu không thì sao có thể cai quản được thành Thiên Đô?

 

“Ông chủ, tôi…tôi thật sự không hiểu, loại người giống như Tiêu Chính Văn, chơi chung với cái đám người Lý Tử Dương, tôi…”

 

“Bốp!”

Vừa nói dứt lời, Đào Khiêm đã giơ tay giáng thẳng một cái tát lên trên mặt quản lý Lữ, phẫn nộ nói: “To gan! Tên huý của cậu Tiêu là thứ mà cậu có thể tuỳ tiện nói hay sao?”

 

“Còn nữa, cậu Tiêu ở cùng một chỗ với người thế nào, cùng ai ra vào Ngọc Phụng Lâu là chuyện mà loại hèn hạ như cậu có thể tuỳ tiện bàn luận hay sao? Chỉ dựa vào câu nói này thôi cậu cũng đáng chết rồi!”

 

“Soạt!”

 

Đào Khiêm rút kiếm ra, trong mắt loé lên sát khí!

 

“Xin…xin…”

Quản lý Lữ thấy Đào Khiêm thật sự có ý định giết người thì sợ tới độ co rúm lại trên mặt đất, cả người run lên, thậm chí ngay cả một chữ cũng không thốt nổi nên lời!

 

Lúc này, trong lòng ông ta rõ ràng đang hận hai người Mạnh Phi Vũ và Vương Vũ muốn chết!

 

Nếu như không phải vì hai người này thì sao ông ta lại chọc tới Tiêu Chính Văn?

 

Mặc dù ông ta là quản lý của Ngọc Phụng Lâu, thế nhưng trước mặt Đào Khiêm thì chẳng qua chỉ là một con chó mà thôi!

 

Một khi chó khiến chủ gặp phải hoạ lớn thì chỉ còn đường chết mà thôi!

 

Lúc này, Chu Đình Đình đợi trước cửa đã trở nên hoang mang, Tiêu Chính Văn đã vào trong một tiếng đồng hồ mà vẫn không có bất cứ động tĩnh gì, rõ ràng sự việc đã trở nên lớn lắm rồi!

 

“Theo tôi thấy, chúng ta vẫn nên đi cầu xin sư huynh Vương đi! Dù có phải quỳ xuống trước mặt anh ta thì cũng tốt hơn là chết ở nơi này!”

 

Vừa nói cô ta vừa nhìn về phía Lý Tử Dương với vẻ thù hằn.

 

Nếu như không phải vì anh ta thì hôm nay mấy người bọn họ cũng sẽ không gặp phải chuyện này!

 

“Đúng, chúng ta đi cầu xin sư huynh Vương đi, bây giờ cũng chỉ có anh ta có thể cứu chúng ta mà thôi!”, Mục Tú Tú cũng đứng bên cạnh hùa theo.

 

Dù gì Tiêu Chính Văn cũng chỉ là một tiểu bối, đâu có thể diện lớn tới mức có thể dẹp yên chuyện ngày hôm nay?

 

Vừa nói, Chu Đình Đình và Mục Tú Tú đã quay người chuẩn bị đi tìm Vương Vũ, Tiết Trường Phong cũng thở dài một hơi, đi theo hai người bọn họ xuống dưới tầng.

 

“Hai người còn không mau đi?”, Chu Đình Đình quay đầu lạnh lùng nói.

 

“Tôi không thể để mặc anh ấy không quan tâm được! Tôi cũng không thể để cho anh ấy một thân một mình gánh lấy hậu quả này!”, mặc dù Lý Tử Dương sợ tới mức mồ hôi lạnh vã ra như mưa, thế nhưng vẫn nhìn về phía cánh cửa với vẻ kiên định lạ thường.

 

“Vậy thì anh chết chung với anh ta đi! Chúng ta đi thôi!”

 

Chu Đình Đình xụ mặt, trừng mắt nhìn Lý Tử Dương, quay đầu đi thẳng.

 

Có ai không biết tới uy danh của Ngọc Phụng Lâu chứ?

Đọc truyện chữ Full