TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 4267

Có điều, chỉ một đòn cũng đã có thể khiến Tiêu Chính Văn bị thương nặng sao?

 

Điền Văn rất nghi ngờ điều này.

 

“Thật ra đây mới là điểm không giỏi của cậu ta, thế tục đã bị ngoài lãnh thổ loại bỏ, chỉ riêng trận pháp truyền thừa cũng đã chia năm sẻ bảy, Tiêu Chính Văn có thể đi đến bước này đã là sự chiếu cố của Thượng Đế rồi”.

 

Phương Tử Tấn lạnh lùng nói.

 

“Có lẽ Tiêu Chính Văn và cao thủ cảnh giới Đại Đế như Mạnh Hồng Nho so tài thì còn có vài phần thắng nhưng nếu so với cậu chủ Chiến Quốc thì thua kém xa”.

 

“Dù người đánh không phải là bốn cậu chủ Chiến Quốc, thậm chí chỉ là một cậu chủ thời Chiến Quốc bình thường cũng không phải là người Tiêu Chính Văn có thể thắng được”.

 

Mấy lời của Phương Tử Tấn cũng được mọi người có mặt ở đó đồng tình.

 

Dù sao cậu chủ thời Chiến Quốc làm sao có thể là người mà các cậu chủ của các thế hệ sau so bì được?

 

Hai chữ cậu chủ vốn dĩ đã cùng cấp bậc với Hoàng tử rồi, chỉ có vua sinh ra chưa thể thừa kế nhân tài ngôi vị mới có thể được gọi là cậu chủ.

 

Thời Chiến Quốc và thời cổ xưa chưa xuất hiện sự phân chia, thừa kế, cậu chủ vào thời kỳ đó đều là những nhân vật tầm cỡ có sức chiến đấu đỉnh cao.

 

Còn Tiêu Chính Văn thì sao?

 

Chẳng qua chỉ là một người nhỏ tuổi lớn lên ở thế tục thôi, thế tục vốn dĩ đã xuất hiện sự chia cắt nghiêm trọng, đến thế hệ của Tiêu Chính Văn lại càng không thể so bì được với vùng ngoài lãnh thổ.

 

Với thực lực của anh, làm sao có thể chống đối với một cao thủ lão làng thời Chiến Quốc được?

 

“Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng thời Chiến Quốc quả thật không phải là thời kỳ mà các thế hệ sau có thể so sánh được”, Điền Văn thở dài như thể đang cảm thấy tiếc nuối cho Tiêu Chính Văn.

 

“Hơn nữa không chỉ một mình tôi nhìn thấy, tôi tin chắc các vị ngồi đây cũng đã nhìn thấy, chính một đòn tấn công của người mặc đồ đen đó mới khiến Tiêu Chính Văn nôn ra máu, thậm chí suýt nữa rơi từ trên cao xuống”.

 

“Sự thật mạnh hơn lời hùng biện, dù Tiêu Chính Văn có muốn che giấu cũng không được nên mới tuyên bố đóng cửa bế quan, cũng là chuyện có lý có tình”, Phương Tử Tấn ăn không nói có.

 

 

Mọi người cũng đều gật đầu, đây đúng là sự thật, hơn nữa tình hình lúc đó, Tiêu Chính Văn không chỉ bị thương mà còn bị thương không nhẹ.

 

Điền Văn khẽ gật đầu, quay sang nhìn về phía Thanh Liên.

 

Dù sao Thanh Liên cũng luôn đứng về phía Tiêu Chính Văn, chắc hẳn sẽ không nói mấy lời bất lợi với Tiêu Chính Văn.

 

“Haizz, việc điện Thần Long tuyên bố với bên ngoài đóng cửa chứng tỏ Tiêu Chính Văn bị thương không nhẹ”, Thanh Liên cũng bất lực gật đầu, bày tỏ đồng ý với lời của Phương Tử Tấn.

 

Lúc này Điền Văn mới yên tâm, giơ cao ly rượu lên nói: “Một thời gian nữa, tôi sẽ tự mình đến đó gặp anh ta, nếu có thể thì tiện tay giúp anh ta chữa trị vết thương cũng được”.

 

Thấy thế mọi người cũng giơ ly lên, mời rượu Điền Văn.

 

Không lâu sau, tin tức Tiêu Chính Văn bị thương nặng truyền đi khắp cả Đông Vực.

Đọc truyện chữ Full