TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 4287

“Mấy ngàn năm nay có vô số bảo vật thiên địa, tại sao lần này họ lại để tâm đến chuyện này như thế? Tôi cứ có cảm giác chuyện này có liên quan đến tim rồng Bạch Long”.

 

Tần Lương Ngọc nhíu mày phân tích.

 

Ngoài tim rồng ra thì bà ta không nghĩ ra được bảo vật gì mà lại khiến bốn cậu chủ Chiến Quốc xem trọng như thế.

 

Mặc dù họ lấy tim rồng không đúng thứ tự đã xác định không thể mở di tích Long tộc, nhưng Tiêu Chính Văn cũng sẽ không tập hợp được đủ năm tim rồng vì không lấy được tim rồng Bạch Long.

Thế thì mọi người đều không thể đi vào di tích Long tộc, đồng nghĩa với việc tất cả mọi người đều quay về điểm xuất phát.

 

“Tim rồng Bạch Long? Tôi nghĩ chưa chắc, nếu có tim rồng Bạch Long xuất hiện thật, họ có thể sẽ phô trương tuyên bố với bên ngoài sao? Tôi lại nghĩ họ chỉ đang lấy chuyện này để bày bố một cái bẫy mà thôi”.

 

“Một mặt muốn thăm dò thực lực của tôi, mặt khác nhân cơ hội này càn quét hết tất cả các thế lực có tâm tư không chính đáng”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.

 

Thật ra chuyện mấy người Điền Văn đánh đến cửa đã nằm trong dự đoán của Tiêu Chính Văn, hơn nữa đã sắp xếp hoàn hảo cả rồi.

 

Thế nên mấy người Điền Văn vừa đến Đế Khư sẽ được mấy người Tần Lương Ngọc “nồng nhiệt chào đón”.

 

“Nhưng cậu Tiêu à, hiện giờ ở Đông Vực có rất nhiều tin đồn bất lợi với danh tiếng của cậu, nếu cứ như thế e là điện Thần Long sẽ trở thành mục tiêu công kích”, Tần Lương Ngọc hơi lo lắng nói.

 

Ngoài lãnh thổ là nơi sử dụng “luật rừng”, càng yếu sẽ càng trở thành mục tiêu bị các thế lực thâu tóm, trước đó chưa từng ai biết đến điện Thần Long nhưng có Trương Nghi làm chỗ dựa nên dù những người khác có thèm muốn điện Thần Long cũng không dám làm bừa.

 

Bây giờ bốn cậu chủ Chiến Quốc đã quay về, Trương Nghi đã không thể làm chỗ dựa cho điện Thần Long nữa, nếu không tức là tuyên chiến với bốn cậu chủ Chiến Quốc và quốc gia đằng sau họ.

 

Cho đến nay điện Thần Long có thể tồn tại nữa hay không đều phải xem Tiêu Chính Văn thể hiện thế nào.

 

Một điện Thần Long lớn mạnh dĩ nhiên sẽ bị các thế lực săn đón và nịnh nọt, nhưng một điện Thần Long nhỏ bé sẽ trở thành mục tiêu chà đạp của các thế lực.

 

“Đầu lưỡi có thể đè chết người, nhưng chưa chắc có thể đè chết người thật, chỉ cần chúng ta có thực lực, họ muốn nói thế nào cũng mặc họ”.

 

“Nếu có người đến tận cửa khiêu khích thì cứ giết là được”.

 

Tiêu Chính Văn cười mỉa nói.

 

Ban đầu Tiêu Chính Văn muốn nhân cơ hội này che mắt người đời, mượn cơ hội làm vẩn đục hoàn toàn Đông Vực.

 

Ở một nơi khác, trong Tề Thiên Thư Viện, Khổng Tề Thiên đang vừa thưởng thức trà vừa thưởng thức âm nhạc tao nhã.

 

Tề Thiên Thư Viện như cái tên thì người sáng lập thật sự chính là Khổng Tề Thiên.

 

Thế nên ông ta mới là chủ nhân nơi này.

 

Bên cạnh có một thanh niên bưng chén trà nhấp một ngụm trà thơm nhưng vẻ mặt lại rất lạnh nhạt.

 

“Đáng tiếc quá, tôi nghe nói hôm đó Tiêu Chính Văn bị người ta đánh bị thương nặng, đến giờ vẫn đang đóng cửa từ chối tiếp khách”.

 

Khổng Tề Thiên quay sang nhìn Võ Anh Hào bên cạnh, nở nụ cười đắc ý.

 

Dù sao Tề Thiên Thư Viện cũng là địa bàn của ông ta nên mới cố ý nói tin tức này cho Võ Anh Hào.

“Vậy à?”, Võ Anh Hào lạnh lùng hỏi.

Đọc truyện chữ Full