TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 4472

“Ông nội, sao bầu không khí trong thành Đại Lương không giống như đang có chuyện vui!” Huệ Ngân Nhi xoay đầu hỏi Thiên Quỳnh Tử.

 

Thiên Quỳnh Tử cũng dẫn Huệ Ngân Nhi đến đây hóng hớt khi biết tin Ngụy Võ Hầu sắp kết hôn, dù sao thì rất ít có dịp cả thế giới cùng ăn mừng như thế này!

Nhưng đến khi hai ông cháu đến Đại Lương mới phát hiện ra rằng những người đổ xô đến Đại Lương chung vui ít nhất cũng là tu vi Đế Cảnh, dù là Đế Quân cũng không có gì lạ!

 

Quan trọng nhất là vẻ mặt ai nấy đều nghiêm túc, dường như ở đây sắp xảy ra một trận chiến lớn kinh thiên động địa bất cứ lúc nào!

 

Làm gì có không khí vui vẻ hào hứng trước hôn lễ?

 

“Yên tâm đi, toàn bộ đất Ngụy đều được điều động, động tĩnh rất lớn, chắc sẽ không có ai không có mắt chủ động đến khiêu chiến đất Ngụy đâu! Chúng ta qua đó xem đi!”

 

Ngược lại Thiên Quỳnh Tử lại không cho là thế, ông ta chỉ về phía trước đã thấy hơn chục tướng quân mặc áo giáp sắt với khí thế bức người, uy nghiêm vô song đang bảo vệ một ông lão tóc trắng!

 

“Người đó chắc là Ngụy Võ Hầu đúng không?” Huệ Ngân Nhi thấp giọng hỏi.

 

Thiên Quỳnh Tử khẽ gật đầu, nhưng điều khiến ông ta ngạc nhiên không phải là Ngụy Võ Hầu, mà là hơn chục tướng quân mặc áo giáp đang bảo vệ Ngụy Võ Hầu!

 

Đó là mười chủ soái lớn của quân đội đất Ngụy, hơn nữa ai nấy đều có tu vi Đế Cảnh cấp chín!

 

Đội hình như vậy rất hiếm ở vùng ngoài lãnh thổ!

 

“Kẻ nào dám đến gần Thọ Xuân Cung đều giết không tha!”

 

Một trong những tướng quân mặc áo giáp có Đế Cảnh cấp chín bước lên một bước, giọng như chuông đồng, lập tức vang lên trên khắp thành Đại Lương!

 

“Xem ra không có chuyện vui để hóng hớt rồi!” Huệ Ngân Nhi nói với vẻ mặt đầy thất vọng.

 

Đúng lúc này, ở phía đông nam Thọ Xuân Cung, cậu chủ Vinh Kỳ đang ngồi ngay ngắn, trước mặt hắn là sáu cao thủ hàng đầu Đế Cảnh cấp chín!

 

Với hàng chục tướng quân ở trước cửa Thọ Xuân Cung tạo thành một uy thế với tiếng vang dội xa, chỉ cần có người quấy rối, hắn sẽ khiến đối phương tan biến bất cứ lúc nào!

 

Bên trong Thọ Xuân Cung, Ngụy Võ Hầu đẩy cửa bước vào một sảnh phụ, ánh mắt lãnh đạm nhìn Tần Lương Ngọc mặc bộ đồ màu đỏ.

 

“Bà không cần dùng ánh mắt thù địch nhìn tôi, tôi không có hứng thú với cơ thể của bà đâu!” Ngụy Võ Hầu nói với vẻ mặt vô cảm.

 

“Tôi biết ông hứng thú cái gì, nhưng tinh huyết của tôi sẽ không hiến tế cho ông đâu!”

 

Tần Lương Ngọc lạnh lùng nhìn Ngụy Võ Hầu, ánh mắt bình tĩnh vô cùng, không hề có chút sợ hãi!

Chỉ vig Tiêu Chính Văn đang nhàn nhã uống trà trong căn phòng bên phải bà ta.

Lúc này, gần như toàn bộ người dân thành Đại Lương đều đang chờ Ngụy Võ hầu và Tần Lương Ngọc xuất hiện.

Thiên Quỳnh Tử liếc nhìn xung quanh, tu vi của mấy người ngồi trên khán đài không hề cao, nhưng từ quần áo của bọn họ có thể thấy, hẳn là người của vương thất nước Ngụy, thân phận không hề tầm thường.

Đọc truyện chữ Full