TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 4479

Chương 4479

 

Nhưng ông ta còn chưa kịp suy nghĩ kỹ càng, sát chiêu mạnh mẽ đã đánh đến trước mặt.

 

“Giết!”

 

Ngụy Võ Hầu vung nắm đấm lên đánh về phía ánh sáng màu vàng kia.

 

“Đừng!”, Ngụy Vĩnh Kỳ thấy vậy cũng hô to lên một tiếng.

 

Bịch!

 

Cả người Ngụy Võ Hầu lại văng ra xa lần nữa, ông ta còn chưa rơi xuống đất đã nôn ra ngụm máu tươi.

 

“Chạy mau!”, Ngụy Vinh Kỳ không kịp suy nghĩ nhiều, vội vàng hô to với mọi người ở bên cạnh.

 

Mười mấy vị cao thủ Đế Cảnh cấp chín bên cạnh Ngụy Vinh Kỳ lập tức lui ra cách đó mấy mét.

 

Giờ phút này hầu hết mọi người nhìn thấy rõ, đối phương cũng là một vị cao thủ Thiên Cảnh.

 

Một khi hai cao thủ Thiên Cảnh đánh nhau, các bậc Đế Cảnh không có tư cách nhúng tay vào.

 

Ngụy Võ Hầu không dám tin vào mắt mình, ông ta chỉ mới vừa đột phá đã bị cao thủ Thiên Cảnh đánh lén.

 

Nói chuyện nói ra thì rất lâu nhưng thật ra chỉ là trong tích tắc mà thôi.

 

Khắp thành Đại Lương, mọi người đều ngơ ngác nhìn cảnh tượng này, không một ai dám lên trước giúp đỡ cho Ngụy Võ Hầu.

 

Đó là Thiên Cảnh đấy, bất kỳ ai xông lên trước cũng chỉ có một con đường chết.

 

Ngụy Vinh Kỳ gắt gao nhìn chằm chằm người đồ đen trước mặt, đã không cần giải thích thêm gì nữa.

 

Thiên Cảnh!

 

Bây giờ trong bốn khu vực, cao thủ Thiên Cảnh chỉ có năm người đếm được trên đầu ngón tay thôi.

 

Nhưng có thù oán với nước Ngụy, còn mong cho nước Ngụy bị tiêu diệt cũng chỉ có nhà họ Khổng, hay nên nói là chỉ có anh em Điền Văn.

 

Trước đó nhà họ Khổng còn lấy đủ lý do để chối bỏ trách nhiệm cho hai người họ, nhưng bây giờ đã không cần nói thêm gì nữa.

 

Ngụy Võ Hầu lau máu trên khóe miệng, nổi giận gầm lên với người đồ đen trước mặt: “Giết!”

 

Mặc dù Ngụy Võ Hầu đã bị thương nặng, nhưng dù sao hôm nay ông ta đã đột phá Thiên Cảnh, muốn ông ta cam chịu số phận vào lúc này cũng không dễ dàng.

 

Lúc này Ngụy Võ Hầu gần như dùng đến chiêu thức liều mạng.

 

Nhưng trước mặt Tiêu Chính Văn, ông ta có phản kháng cũng chỉ tốn sức mà thôi.

 

Nửa năm qua, Tiêu Chính Văn đã sớm ở đột phá các cấp bậc Thiên Cảnh ở trong Minh Hà, thêm vào đó nửa trái tim rồng Bạch Long cũng đã bị Tiêu Chính Văn dung hợp hoàn toàn.

 

Tim rồng Bạch Long thiên về chủ binh, có được Tim rồng Bạch Long là có được sức chiến đấu giống chiến thần Xi Vưu, có thể càng đánh càng hăng, dù là thể lực hay sức mạnh, đều không bao giờ cạn.

 

Mặc dù chỉ là nửa trái tim rồng nhưng cũng không phải là thứ mà người khác có thể so được.

 

Nếu như không có tim rồng Bạch Long, có lẽ Tiêu Chính Văn muốn đánh thắng Ngụy Võ Hầu vẫn phải phế cả tay chân, nhưng lúc này Tiêu Chính Văn không chỉ không thua Ngụy Võ Hầu về cảnh giới, mà còn có tim rồng Bạch Long trợ giúp, có thể nói hoàn toàn nghiền ép Ngụy Võ Hầu.

 

Chỉ thấy Tiêu Chính Văn thờ ơ đi tới, nhàn nhã hệt như đang ở trong sân nhà mình, mặt đất dưới chân anh dần dần nứt toạc theo từng bước chân của anh.

Đọc truyện chữ Full