TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 4578

Chương 4578

 

Nếu đã có vấn đề thì cách tốt nhất là đi tìm nguồn gốc của vấn đề, chỉ cần đi vào thành Minh Nguyệt lần nữa, mọi chuyện đều có thể giải thích được.

 

“Cái gì? Quay lại thành Minh Nguyệt?”, ngay cả Bàng Uyên ở bên cạnh cũng lộ ra vẻ ngạc nhiên.

 

“Cậu Tiêu, nếu người đã an toàn quay về rồi thì cần gì phải mạo hiểm nữa?”, Bàng Uyên khuyên nhủ.

 

Nhưng Tiêu Chính Văn lại không đáp lời mà bước vào không trung, cúi người đi về phía thành Minh Nguyệt lần nữa.

 

Hoàn toàn giống với cảnh tượng trước đó, anh giơ tay trong màn sương đen không thấy gì, rất nhiều đôi mắt oán hận nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn đi xuyên qua từ trong màn sương.

 

Tiêu Chính Văn lại đáp xuống một ngọn núi nhỏ giống lần trước, thi thể dưới chân anh cũng giống như những gì vừa thấy lúc nãy.

 

“Ai?”

 

Giọng nói giống hệt vang lên từ đằng xa, Tiêu Chính Văn nhìn theo nơi phát ra giọng nói quả nhiên là Trương Quảng, vẫn là hai mươi mấy người trước đó bị ông ta dẫn theo bên cạnh nhanh chóng xuất hiện trong tầm mắt Tiêu Chính Văn.

 

Tiêu Chính Văn nhếch môi nói: “Quả nhiên”.

 

Mọi chuyện chỉ có một lời giải thích duy nhất, đó là ảo giác.

 

Khi đại chiến với Quang Minh Tôn, Tiêu Chính Văn đã từng thấy được sức mạnh của ma thuật này, thậm chí có thể cho người ta cảm giác cực kỳ chân thật nhưng mọi thứ cũng chỉ là một giấc mộng thôi.

 

“Cậu Tiêu, sao cậu cũng đến đây?”

 

“Cậu Tiêu? Sao cậu cũng đến đây?”

 

Trương Quảng ngạc nhiên hỏi.

 

“Cậu Tiêu?”

 

Cũng nghe được hai chữ “Cậu Tiêu” giống trước đó, người đằng sau anh cũng nhanh chóng chạy đến.

 

Chỉ có một điều không giống là vẻ ngạc nhiên trên gương mặt Trương Quảng nhanh chóng đổi thành vẻ vui mừng, ngay cả người đằng sau anh cũng nở nụ cười cực kỳ rạng rỡ.

 

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn người xung quanh, đột nhiên khí tức của rồng đáng sợ ập đến, núi sông xung quanh cũng phát ra tiếng động cực lớn khiến đất đá rung chuyển.

 

Cả ngọn núi nhỏ bỗng chốc sụp xuống.

 

“Chỉ là ảo giác, làm sao có thể ngăn được tôi”.

 

Một giọng nói vô cùng bá đạo vang lên, tàn niệm của Hạng Vũ xuất hiện phía sau Tiêu Chính Văn.

 

Ngay khi Hạng Vũ xuất hiện, mọi thứ xung quanh đều biến mất.

 

Lúc này Tiêu Chính Văn vẫn còn ở trong màn sương đen.

 

Xung quanh không có một bóng người, càng không có thi thể ở khắp nơi, chỉ có một màn đêm vô tận và sự yên tĩnh chết người.

 

Tiêu Chính Văn không khỏi nhíu mày.

 

Phải biết là trong người Tiêu Chính Văn có tim rồng Kim Long, ma thuật bình thường không thể mê hoặc được Tiêu Chính Văn mới phải, nhưng cảnh tượng lúc nãy lại xuất hiện trước mắt Tiêu Chính Văn một cách chân thật.

 

Điều này đủ chứng minh thành Minh Nguyệt đã không phải là thành Minh Nguyệt ban đầu nữa, nó đã trở thành một nơi đáng sợ và đầy sự kỳ lạ.

Đọc truyện chữ Full