TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 4617

Chương 4617

 

Mặc dù lúc nãy kiếm khí của hai người đã được hóa giải nhưng khi Thanh Dương cho rằng Tiêu Chính Văn cũng chỉ có thể thôi thì một luồng kiếm khí lặng lẽ đánh về phía ông ta.

 

Kiếm khi này lao đến cực nhanh, thậm chí trưởng lão Thanh Dương còn chưa kịp phản ứng thì nó đã đến gần.

 

Ngay khi mọi người đều nghĩ trưởng lão Thanh Dương sẽ bị đòn tấn công này chém chết thì đột nhiên lòng bàn tay ông ta phát ra ánh sáng trắng.

 

Ánh sáng này bắn ra xung quanh bao trùm lấy cả người trưởng lão Thanh Dương vào trong đó như thể xung quanh ông ta đã được xây lên một tấm lưới bảo vệ.

 

Lúc này cho dù là Long Cổ hay đám người Điền Văn đều thay đổi sắc mặt.

 

Vì cảnh tượng này hết sức quen thuộc.

 

Năm đó Hạng Vũ dựa vào bí pháp này mới thoát khỏi ngoài lãnh thổ từ trong vòng vây của quân Hán.

 

Sau khi Hạng Vũ chết, bí pháp này cũng bị thất truyền.

 

Long Cổ hơi nhíu mày, ngạc nhiên nhìn trưởng lão Thanh Dương: “Trước đó là Long Thư một kiếm chém trời, sau đó là bí thuật của Hạng Vũ, lẽ nào cái chết của Hạng Vũ liên quan đến người này?”

 

Không chỉ Long Cổ nhìn ra manh mối trong đó mà sắc mặt của đám người Điền Văn càng trở nên khó coi.

 

Vì bí thuật này không phải do Hạng Vũ tạo ra mà là do Văn Hậu của nhà họ Ngụy tạo ra, sau đó Ngụy Báo đã truyền lại bí thuật này cho Hạng Vũ trong quá trình tiêu diệt Tần để đổi lấy việc phục quốc của nước Ngụy.

 

Nói cách khác chủ nhân thật của bí thuật này chắc hẳn là nước Ngụy chứ không phải Hạng Vũ.

 

Thế nên ánh mắt anh em Điền Văn lóe lên tia lạnh lùng.

 

Thân là người kế vị của nước Ngụy, dĩ nhiên Điền Văn biết bí thuật này được lưu truyền từ nước Ngụy, mà người nắm được bí thuật này ở nước Ngụy đã chết ở đất khách vào ba trăm năm trước.

 

Một kiếm của Tiêu Chính Văn chém vào ánh sáng trắng đó, luồng sáng bảo vệ lập tức nổ tung, nhưng trưởng lão Thanh Dương đột nhiên biến mất, sau đó lại xuất hiện cách đó hàng trăm mét.

 

Mặc dù tránh được một nạn nhưng sắc mặt trưởng lão Thanh Dương vẫn đỏ ửng, trên vai xuất hiện một vết kiếm khá sâu.

 

“Bí thuật này quả thật tuyệt diệu, tiếc là bị ông học được rồi, hơi phung phí của trời”, Tiêu Chính Văn lắc đầu cười mỉa.

 

Vừa dứt lời hư không đằng sau Tiêu Chính Văn bỗng nổi lên gợn sóng, sau đó bóng dáng Tiêu Chính Văn cũng biến mất, ngay sau đó đã xuất hiện gần trưởng lão Thanh Dương.

 

Lúc này trưởng lão Thanh Dương đã bị thương nặng, đâu dám cứng chọi cứng với Tiêu Chính Văn nữa.

 

Ngay khi ông ta định né người sang thì Tiêu Chính Văn đã giơ tay ra bóp lấy cổ họng trưởng lão Thanh Dương.

 

Thấy thế Thanh Dương hét lên một tiếng, giơ kiếm chỉ về trước nói: “Cho cậu thử tuyệt học độc nhất của tôi…”

 

“Hừ! Tuyệt học của nhà họ Trần tôi đã thành độc nhất của ông lúc nào vậy…”

 

Không để trưởng lão Thanh Dương nói hết câu, Trần Huy Tổ bên cạnh đã ngắt lời.

 

Đó là bí thuật tổ truyền của nhà họ Trần, hơn nữa còn do Trần Khánh Chi tạo ra năm đó, không hề có quan hệ gì với trưởng lão Thanh Dương.

Đọc truyện chữ Full