TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 4625

Chương 4625

 

“Bên trong khoảng đất trời này, tôi chính là vị thần sáng thế! Tôi chính là thần minh! Cậu lấy gì ra để đấu với tôi?”

 

Trưởng lão Thanh Dương cười lạnh lùng không thôi, sau đó phất ống tay áo, vô số thiên lôi cứ thế lao thẳng về phía Tiêu Chính Văn!

 

Tiêu Chính Văn khẽ lắc đầu nói: “Xem ra mãi tới bây giờ ông vẫn chưa ngộ ra được! Tư chất quá kém cỏi!”

 

Tiêu Chính Văn lập tức giơ tay đỡ lấy mấy luồng thiên lôi đang điên cuồng lao tới kia!

 

“Hừ! Cậu cho rằng khí vận Đế Vương là vô địch thiên hạ rồi sao? Cậu quá ngây thơ đấy! Bên trong khoảng đất trời này, ngay cả không khí cũng phải tuân theo ý muốn của tôi!”

 

“Huống hồ còn có cả sông núi vạn dặm! Cậu vẫn dám đối đầu với tôi?”

 

Trưởng lão Thanh Dương lúc này càng hết sức tự tin.

 

Một giây sau, cơ thể ông ta đột nhiên hoà vào làm một với đất trời, ngay cả mỗi lần hô hấp của ông ta cũng sẽ khiến cho thế giới nhỏ bé này nổi lên từng trận cuồng phong!

 

Có thể nói, từ sau khi Tiêu Chính Văn tiến vào vùng ngoài lãnh thổ tới nay, đây là lần đầu gặp phải một đối thủ đáng sợ như trưởng lão Thanh Dương!

 

Càng quan trọng hơn là đối phương còn là một cao thủ tinh thông đủ loại thuật pháp, so với những đối thủ chỉ giới hạn ở cấp trận pháp mà nói thì cao hơn không biết bao nhiêu bậc!

 

“Tôi đã nói với ông rồi, ông căn bản không hề ngộ ra được chân lý, dù là thuật pháp, ở trong tay ông cũng chẳng có chút uy lực nào!”

 

Nói xong, Tiêu Chính Văn chỉ vung tay ra, đám thiên lôi và cuồng phong kia lập tức tản đi mất!

 

“Tất cả mọi thứ trong thế gian vốn dĩ đều là ảo mộng tan vỡ, tất cả chung quy đều sẽ tan thành hư không, lấy đâu ra thần sáng thế, lấy đâu ra khoảng đất trời nhỏ một phương?”

 

Vừa nói dứt lời, cùng với một tiếng nổ kinh thiên, trưởng lão Thanh Dương lập tức quay trở về trước mặt Tiêu Chính Văn, tất cả mọi thứ xung quanh đều trở về trạng thái ban đầu!

 

“Chuyện này không thể nào!”

 

Trưởng lão Thanh Dương lớn tiếng kinh hô.

 

Cho dù thế nào trưởng lão Thanh Dương cũng không dám tin bí thuật xa xưa mà mình chuyên tâm tu tập nhiều năm lại bị Tiêu Chính Văn phá giải như thế.

 

“Trời đất và vạn vật này đều có linh tính. Một chữ linh đó sao có thể là thứ ông có thể hiểu được? Cho dù là vạn vật thế gian đều tuân theo đại đạo, cái gì là đại đạo?”

 

“Đạo vốn dĩ vô thường lại có vết tích có thể tìm kiếm, đây là thiên mệnh! Ông có hiểu không?”

 

Tiêu Chính Văn tiện thể nói một câu càng khiến trưởng lão Thanh Dương hoảng sợ.

 

Thấy Tiêu Chính Văn giơ tay lên định phá giải thuật pháp của mình, trưởng lão Thanh Dương toát mồ hôi lạnh.

 

Cho đến lúc này ông ta mới hiểu được trước đó Tiêu Chính Văn chưa đánh hết sức lực của mình, hơn nữa trong mắt ông ta, hậu bối này không phải là người mà cấp bậc như ông ta có thể chọc vào.

 

Với khả năng lĩnh hội của Tiêu Chính Văn, dù là các trưởng bối mạnh hơn ông ta hàng trăm lần cũng chưa bằng nửa phần của Tiêu Chính Văn chứ đừng nói là ông ta.

 

Dù sao Tiêu Chính Văn cũng còn quá trẻ, chỉ chưa đến ba mươi tuổi mà đã có thể lĩnh hội được đại đạo, đây là khả năng lĩnh hội đáng sợ thế nào.

Đọc truyện chữ Full