Chương 56
Lâm Tiêu tức đến ngất đi Đùa gì chứ, bây giờ Tô Mai bắt đầu nói tốt cho Giang Ninh rồi? Mới có một tháng thôi mà.
‘Tên khốn Giang Ninh này thật biết thu phục lòng người.
“Mẹ không phải ý này” Tô Mai lắc đầu: “Ý mẹ là Giang Ninh quá giỏi” “Hả?” Lâm Vũ Chân ngây người.
“Chúng ta không thể để người ta lỡ dở được” Tô Mai nhìn Lâm Vũ Chân một cá ợi thời gian thích hợp thì chúng ta huỷ hôn ước với cậu ấy, trả lại tự do cho cậu ấy đi” Giang Ninh và Lâm Vũ Chân đã đăng ký kết hôn nhưng họ lại không hề tiếp xúc thực tế.
Trước đây Tô Mai cảm thấy Giang Ninh không xứng với con gái mình, nhưng bây giờ bà cảm thấy Giang Ninh hoàn hảo quá, hoàn hảo đến nỗi bà không dám tưởng tượng con gái của mình có thể xứng với cậu ấy.
Theo kinh nghiệm sống mấy mươi năm của bà, Giang Ninh không thể là người bình thường được.
Tuy không biết tại sao cậu ấy đến nhà mình, nhưng Giang Ninh đối với họ không có ác ý, còn luôn bảo vệ họ, giúp đỡ họ, Tô Mai rất cảm kích.
Thậm chí bà còn nghĩ, Giang Ninh không phải con rể mình, nhận làm con nuôi cũng không tệ.
Nhưng không thể vì vậy mà cứ gò bó Giang Ninh, ràng buộc hạnh phúc của hán lại, họ không thể làm như vậy.
Nghe lời Tô Mai nói, Lâm Vũ Chân ngây người một chút rồi không nhịn được mà bất lực: “Mẹ, con chưa từng nghĩ sẽ trèo cao.” Cô không phải người như vậy.
Trên tay Tô Mai vẫn còn xà phòng, bà khẽ nhéo khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Vũ Chân: “Mẹ biết! Người nhà chúng ta đều không phải loại người đó, chúng ta cùng cố gắng, nhất định phải trả lại ân huệ đã nợ, biết không?” “Dại” Lâm Vũ Chân nghiêm túc gật đầu.
Lúc này.
Trong biệt thự của Lâm Tiêu.
Ông đổi một loại trầm hương khác mùi nồng hơn rồi.
Trên ghế gỗ, Lâm Tiêu nằm ở đó, chuỗi tràng hạt trong †ay chậm chạp chuyển động, miệng lẩm nhẩm.
Nghe tiếng cửa mở, có người đi vào, tiếng bước chân quen thuộc khiến ông biết ngay là ai.
“Hôm nay sao lại rảnh đến đây rì Lâm Tiêu mở mắt, mặt đầy ý cười, dừng việc niệm kinh, quay đầu nhìn Lâm Cường đang đi vào: “Lâm Phong đâu? Thằng nhóc đó đã mấy ngày không thăm ông nội nó rồi” Sắc mặt Lâm Cường có chút khó coi.
“Mấy người bạn ở tỉnh thành của nó đến rồi, dạo này toàn đi tiếp bạn thôi” Lâm Cường đáp một câu.
Ông đi đến trước mặt Lâm Tiêu, mở miệng muốn nói lại thôi, do dự thấy rõ.
“Sao vậy, có gì muốn nói với ba à?” Lâm Cường trước giờ không phải người lề mề, hôm nay sao lại cứ ngập ngừng ấp úng mãi.
“Xảy ra chút chuyện ạ” Lâm Cường đột nhiên quỳ bịch một tiếng:”Ba, con có lỗi với bai” Cái quỳ này làm Lâm Tiêu giật thót, vội vàng đứng dậy đỡ Lâm Cường: “Chuyện gì? Xảy ra chuyện gì!” Lâm Cường lại quỳ xuống trước mặt mình, chắc chắn là xảy ra chuyện lớn rồi.
“Dự án nhà máy thiết bị y tế đó bị Lâm Vũ Chân cướp đi rồi” Lâm Cường cảm thấy trên mặt mình bỏng rát, nói đến chuyện này cảm giác như cả nhà Lâm Vũ Chân đang tát mạnh vào mặt mình mấy cái.
Đau đến khiến ông khó chịu, càng thêm xấu hổ và tức giận! “Cái gì? Con nói cái gì!” Lâm Tiêu phồng râu lên, tưởng bản thân lớn tuổi rồi tai không còn tốt nữa.
“Lâm Vũ Chân động tay động chân quá nhiều, tất cả hợp.
đồng đều chứng tỏ dự án này đã không liên quan đến Lâm gia nữa, trở thành sản nghiệp dưới tên Lâm Vũ Chân rồi” Lâm Cường cực kỳ tức giận: “Lâm gia chúng ta đầu tư tài nguyên lên đến trăm triệu, sử dụng một lượng lớn nhân lực vật lực và tài lực, nhưng kết quả… đều làm giúp Lâm Vũ Chân!” Người Lâm Tiêu run rẩy! Hạng mục này là hạng mục chuyển mình rất quan trọng của Lâm gia, đầu tư cực lớn, sao lại bị Lâm Vũ Chân lấy đi rồi? “Súc sinh! Súc sinh! Sao nhà họ Lâm ta lại nuôi ong tay áo thế này!” Lâm Tiêu chửi ầm lên: “Lâm Văn đâu? Nó có biết chuyện này không!” “Chú ba chắc chắn biết, thậm chí chưa biết chừng nó còn động chân động tay, chúng ta thật sự đánh giá thấp nó rồi” Lâm Tiêu hít sâu mấy hơi, cảm thấy đầu óc choáng váng như sắp ngất đi.
Lâm Cường liền đỡ lấy ông.
“Ba! Ba! Ba bình tĩnh đi, ba bình tĩnh đi!” Mặt Lâm Tiêu đỏ nhừ lên, huyết áp đột nhiên tăng cao, tức đến không thở được…