Chương 93
“Không có ý gì, chính là lời anh vừa nói để dành nói với đại ca của tôi mới tương đối có tác dụng.” Hoàng Ngọc Minh mỉm cười, châm điếu thuốc cho Giang Ninh: “Tôi chỉ là một người làm thuê, không làm chủ được.” Thân tín của Vương Cao lập tức biến sắc.
‘Gã nhận ra được Giang Ninh chính là người đã đánh đại sư Hàn và cao thủ quyền anh Thái trong ngày đánh quyền anh đó! Tất cả đều chỉ là dùng một quyền! Í | i A Không ngờ hản là đại ca của Hoàng Ngọc Minh? Chuyện quái gì đang diễn ra vậy? “Nói đi, chuyện gì” Giang Ninh liếc nhìn người kia: “Tôi cho anh một phút” “Tôi không quan tâm anh là ai, cho các người một ngày để quy thuận đại ca Vương Cao chúng tôi, bằng không…” ‘Vẻ mặt gã lạnh lùng: “Tự gánh lấy hậu quả” “Ừ, tôi đã hiểu” Giang Ninh khẽ gật đầu.
Hắn liếc nhìn Hoàng Ngọc Minh, Hoàng Ngọc Minh lập.
tức hiểu ý.
Bất chợt có mấy người lập tức xông tới, trực tiếp ấn người kia xuống đất.
“Các người muốn làm gì!” “Người thuận thì phát triển, người chống lại phải chết! Anh không nhìn ra được lựa chọn của chúng tôi sao?” Hoàng Ngọc Minh lạnh lùng nói.
Người kia nhanh chóng bị kéo đi.
“Hứa Vinh đã bị đánh ngã, còn có vài người không đồng ý đều bị loại bỏ.” Hoàng Ngọc Minh nói: “Bây giờ Vương Cao rất đắc ý, có cảm giác chắc chắn của người đứng đầu, ông ta muốn nắm lấy tất cả giới xã hội đen Đông Hải ở trong tay:’ Giang Ninh không trả lời chuyện này, chỉ thản nhiên nói: “Bây giờ có mấy người đã thông qua?” Tính toán ra, tới bây giờ đã hai mươi ngày rồi.
“Tám người!” Hoàng Ngọc Minh vui vẻ nói.
Ngày đó sau khi anh mắng xong, một đám người chẳng khác nào đánh tiết gà, càng thêm liều mạng.
Rất nhanh lại có người thông qua, hơn nữa mỗi lần đều tăng lên rất nhanh.
Cho tới hôm nay đã có tám người thông qua tất cả các cửa.
“Tôi chỉ cần ba mươi người thôi. Những người khác sẽ do cậu tự sắp xếp.” Giang Ninh ném tàn thuốc vào thùng rác: “Ngày mai tôi sẽ qua, bảo bọn họ quý trọng cơ hội đấy” Giang Ninh nói xong lại đi lên tầng. Mà Hoàng Ngọc Minh hiểu rõ ý của Giang Ninh, lập tức đi tới vùng ngoại thành.
Sau khi biết ý của Giang Ninh, một đám người như phát điên rồi.
Cho dù là tám người đã thông qua cũng không dám chậm trễ chút nào! Bởi vì mãi đến khi bọn họ thông qua tất cả các cửa, mới biết được mình lột xác rốt cuộc đáng sợ tới mức nào.
Bọn họ muốn trở nên mạnh mẽ, trở nên mạnh mẽ tới mức bọn họ không tưởng tượng nổi như lời Giang Ninh đã nói! Mà những người khác vẫn còn đang liều mạng vì chỉ tiêu hai mươi người cuối cùng.
Mà lúc đó, người được Vương Cao phái đi tìm Hoàng Ngọc Minh lại đang nằm ở trước mặt ông ta, tay chân đều bị đánh gấy, trên mặt còn bị dùng đỏ bút viết ba.
chữ.
Bà già mày.
“Âm” Vương Cao đập mạnh một cái xuống bàn: Minh, hắn đâm đầu vào chỗ chết!” loàng Ngọc “Hừ, hắn sợ rằng còn không biết mình đã bị Lâm Võ để mắt tới, sớm muộn gì cũng sẽ là một kẻ chết mà thôi!” Trong chuyện của anh em Hắc Long, Hoàng Ngọc Minh quá mức kiêu căng đã chọc tới người ở tỉnh thành. Mình làm vậy là cho cậu ta cơ hội, cho cậu ta một cơ hội để sống mà cậu ta chẳng những không cảm kích, còn dám sỉ nhục mình.
“Đại ca, làm sao bây giờ? Bên cạnh Hoàng Ngọc Minh có cao thủ nên rất khó xử lý.” Bọn họ đều nhớ tới người ngoan độc dưới tay của Hoàng Ngọc Minh.
Ngay cả cao thủ quyền anh Thái cũng bị một quyền đánh cho tàn phế, ai trong bọn họ còn có thể địch nổi chứ? “Nói cho Cao Phi biết, bảo bọn họ tự mình xử lý. Hơn nữa, anh em Hắc Long là bị tàn phế vì Hoàng Ngọc Minh mài” Vương Cao híp mắt lại.
Ông ta lựa chọn cúi đầu vì biết mình có thể nhận được nhiều hơn, ít nhất đám người Lâm Võ tìm một người phát ngôn ở giới xã hội đen Đông Hải chỉ có thể là mình.
Đổi lại, ông ta mượn thế lực của những người ở tỉnh thành này dọn sạch cản trở của mình, lập tức mở rộng hơn rất nhiều.