Chương 145
Trên đường về, Lâm Vũ Chân từ đầu đến cuối không nói chuyện.
Hồi lâu, cô mới quay đầu nhìn Giang Ninh: “Có phải em rất ngốc không?”
“Vợ anh sao có thể ngốc được”
Anhtôn nó Em lương thiện nhurig kuá lẾonh thiện Ú không phải là ngốc ư?”
Lâm Vũ Chân cười nhạo bản thân, “Dì cả của em vốn xem thường nhà em, em không thích bà nhưng cũng không ghét, chỉ vì bà ấy là dì cả của em”
“Nhưng trên đời này, có người không xứng để em đối xử lương thiện, có đúng không?”
“Hôm nay anh luôn không nói chuyện, có phải là muốn để em hiểu đạo lý này”
Cô nhìn Giang Ninh, nghiêm túc hỏi.
“Anh vừa nói rồi, vợ anh không ngốc, còn rất thông minh nữa kìa”
Giang Ninh cười nói.
Anh chỉ là nghĩ như vậy.
Lâm Vũ Chân quá lương thiện, nếu cô từ đầu đến cuối đều sống dưới sự bảo vệ của mình thì đương nhiên không có vấn đề gì cả Thậm chí, sự lương thiện của cô chính là thứ tốt nhất trên thế giới, là thứ mà Giang Ninh nguyện ý dùng cả đời để trân trọng.
Nhưng Lâm Vũ Chân của bây giờ không thể vĩnh viễn ở trong sự bảo vệ của bản thân được, cô phải trưởng thành, phải trở nên càng hoàn mỹ.
Đặc biệt là bây giờ nắm giữ tập đoàn Lâm thị, trước mắt có Lâm Văn chống đỡ nhưng sau này thì sao? Tương lai thì sao?
Giang Ninh không thể bỏ hết tâm tư vào một công ty nhỏ, những thứ này chính là thứ mà Lâm Vũ Chân phải làm.
Nhận được đáp án của Giang Ninh, Lâm Vũ Chân không nói chuyện rồi.
Cô nhìn ngoài cửa sổ, hồi lâu mới hít sâu một hơi.
“Giang Ninh, em phát hiện bản thân có chút thích anh rồi”
Cô không nhìn Giang Ninh nhưng câu này lại khiến tim Giang Ninh vui mừng, nhưng anh chỉ khẽ gật đầu, bình tĩnh đáp: “Tiếp tục duy trì như vậy”
Đến cửa tập đoàn Lâm thị, Lâm Vũ Chân xuống xe, phía sau mấy người lãnh đạo Trương lập tức xuống xe theo.
“Tổng giám đốc Lâm, mấy nhà đầu tư đang trên đường đến rồi, nói là muốn tìm các cô để nói chuyện riêng, tôi sẽ không lộ mặt”
Lãnh đạo Trương cười nói, “Có vấn đề gì thì lúc nào cũng có thể gọi điện cho tôi”
“Cảm ơn lãnh đạo Trương ủng hộ”
Lâm Vũ Chân nghiêm túc cảm ơn.
Cô và Giang Ninh vừa lên lầu không lâu thì thư ký tiểu Triệu đến nói, mấy nhà đầu tư đến rồi, muốn gặp Lâm Vũ Chân.
“Sắp xếp ở phòng họp đi”
Lâm Vũ Chân đã điều chỉnh lại tâm trạng.
Gô biết bản thân nên đi con đường thế nào rồi.
Trong phòng họp, tổng cộng năm người đến, hai người dẫn đầu là một nam một nữ, nhìn cực kỳ trẻ, khí chất trên người lại không chút thua thiệt.
“Không ngờ, Lâm thị của Đông Hải này lại thay chủ mới nhanh đến vậy”
Hứa Như Vân có chút bất ngờ, “Không lâu trước Lâm thị cũ bị thu mua rồi, nghe nói giá thu mua cực kỳ bảo mật”
Nếu cô biết nó bị thu mua với giá đến một trăm tệ cũng không đến, sợ là sẽ kinh ngạc đến ngây ngốc!
“Không cần biết Lâm thị cũ hay mới, nếu có thể hợp tác thì không ngại thử, mấy ngày gần đây Lâm thị này rất nổi trội, nhìn bộ dạng chắc năng lực phía sau không nhỏ.
Một người đàn ông trẻ tuổi khác tên là Vu Vĩ, nhìn rất đẹp trai khí chất ngời ngời, có thể thấy thân phận cũng không thấp.
“Cộc cộc cội Bên ngoài truyền đến tiếng giày cao gót, Vu Vĩ bất giác quay đầu nhìn.
Khi nhìn thấy khuôn mặt tuyệt sắc của Lâm Vũ Chân thì hô hấp bất giác ngưng trệ, mát nhìn chằm chằm cô nửa giây cũng không rời.
“Ngại quá, dã để mọi người chờ lâu”
Lâm Vũ Chân cười chào hỏi, lời vừa dứt, trên mặt cũng mang sự kinh ngạc, “Là cô?”
Vu Vĩ quay đầu nhìn Hứa Như Vân, trên mặt Hứa Như Vân cũng có sự kinh ngạc, không ít hơn Lâm Vũ Chân chút nào.
“Cô là tổng giám đốc Lâm thị?”
Hứa Như Vân hiển nhiên không ngờ, người hôm nay bản thân đến gặp lại là Lâm Vũ Chân – đây luôn là đối thủ đại học của cô ta, tuy nhiên cô ta chưa từng thừa nhận.