Chương 159
Tim Vu Phóng đập mạnh!
Giang Ninh lại ngạo mạn như vậy!
Đến nhà họ Vu mà anh cũng không để vào trong mắt?
Vu Phóng nhìn Giang Ninh, anh ta biết, Giang Ninh không nói đùa, nếu mình không đi vậy thì nhất định sẽ, không đi được nữa.
Ở Đông Hải này, bây giờ do Giang Ninh làm chủ.
“Anh|”
“Anh! Anh không thể đi!”
Vu Vĩ thấy Vu Phóng muốn đi lập tức khóc thét lên, hắn không động đậy được, chỉ có thể dùng răng để cản góc.
quần của Vu Phóng, “Anh không thể bỏ em lại!”
Vu Phóng đứng dậy: “Xin lỗi!”
Anh ta không đi, vậy nhà họ Vu sẽ tuyệt tự mất!
“Anh! Anh!”
Vu Vĩ la lớn, sợ hãi đến cực điểm.
Hắn càng tuyệt vọng hơn, không ngờ Vu Phóng thật sự bỏ rơi hắn!
Hai mắt Vu Phóng đỏ ửng, nhưng lại không dám nhìn Vu Vĩ nữa Anh ta nhìn Giang Ninh một cái, không nói thêm gì, quay người rời đi.
Không cần biết thế nào, bản thân phải sống trước mới được.
“Anh! Anh!”
“Vu Phóng! Tên súc sinh nhà anh! Tôi là em trai ruột của anh!”
“Vu Phóng! Cứu em! Cứu eml”
Vu Vĩ gào khóc.
“Câm miệng!”
Giang Ninh lạnh lùng nhìn hắn một cái, Vu Vĩ lập tức.
không dám nói chuyện, hắn đến nhìn cũng không dám nhìn ánh mắt của Giang Ninh.
Đây là ác quỷ!
Đây chắc chản là ác quỷ!
Giang Ninh ôm Lâm Vũ Chân: “Chúng ta đi thôi”
Lâm Vũ Chân không nói chuyện, chỉ ngoan ngoãn nép.
trong lòng Giang Ninh nhắm mắt lại, cái gì cũng không muốn nhìn.
Hai người vừa rời đi, anh Cẩu liền mang người đi vào.
“Các người muốn làm gì? Các người muốn làm gì!”
Vu Vĩ bị dọa đến hồn bay phách tán.
“Nếu cậu hai nhà họ Vu thích Đông Hải đến vậy, vậy thì ở lại đây đi”
“Mang đi!”
Trên đường đi, Lâm Vũ Chân không hề buông tay mà trốn trong lòng của Giang Ninh, đây chính là nơi an toàn nhất trên thế giới này.
Giang Ninh cứ thế ôm cô về nhà.
‘Về đến nhà, Giang Ninh phát hiện Lâm Vũ Chân đã ngủ, nhẹ nhàng muốn đặt cô lên giường, ai ngờ Lâm Vũ Chân lập tức tỉnh lại, kinh hoảng không thôi.
“Giang Ninh! Giang Ninh!”
“Anh ở đây, anh ở đây”
Giang Ninh không dám buông tay rồi.
Cứ thế để Lâm Vũ Chân ôm lấy rồi tiếp tục ngủ trong lòng mình.
Cô thật sự bị dọa rồi.
Không lâu sau, Tô Mai và Lâm Văn chạy về nhà, mặt đầy lo lắng, đi vào cửa thấy Lâm Vũ Chân đang ngủ trong lòng Giang Ninh mới thở phào nhẹ nhõm.
Mất Tô Mai đỏ ửng: “Giang Ninh, vậy con ở bên con bé nhé”
Giang Ninh gật đầu.
Lúc này Tô Mai mới đỡ Lâm Văn rời đi.
Lãnh đạo Trương thật sự bị dọa hỏng rồi.
Nếu Lâm Vũ Chân có chuyện gì thì hắn không dám bảo.
đảm vị chiến thần này sẽ phát điên đến mức nào! Sợ là cả tỉnh Thiên Hải này đều bị lật ngửa lên mất!
“Nhà họ Vu tỉnh thành? Chúng ăn gan hùm mật gấu à!”
Lãnh đạo Trương tức đến khó khống chế, “Gọi điện đến phòng làm việc của tỉnh thành!”
Điện thoại vừa thông thì lãnh đạo Trương liền lớn tiếng mắng: “Lần trước đã nói với anh rồi, có phải anh không coi ra gì không hả? Thật sự đợi đến lúc xảy ra chuyện rồi thì anh con mẹ nó hối hận cũng không kịp đâu!”
Thân phận của bên đó cao hơn ông, cấp bậc lớn hơn ông rất nhiều nhưng bị lãnh đạo Trương chửi lại không dám nói một lời nào.
“Xảy ra chuyện gì Một lúc sau, lãnh đạo Trương chửi xong, bên đó mới cẩn thận hỏi.
“Súc sinh kia của nhà họ Vu chút nữa làm nhục cô gái đó đấy!”
Bộp!
Bên kia điện thoại truyền đến tiếng ly vỡ rõ ràng.
Tiếp đó là một tiếng hít thở lạnh.
“Tôi muốn băm chết nhà họ Vul”
Bên kia điện thoại nhịn không được chửi, “Tôi biết nên làm gì rồi!”
Lãnh đạo Trương buông điện thoại xuống, phát hiện tay mình lại đang run rẩy, thật sự đáng sợ quá rồi.
Thành phố Đông Hải này nếu đến an toàn cơ bản nhất của Lâm Vũ Chân cũng không bảo đảm được, vậy ông thật sự có thể đi chết rồi.
Trong thời gian ngắn này, vì có sự tồn tại của Giang Ninh, tốc độ phát triển của Đông Hải cực kỳ kinh người, là chuyện mấy năm rồi ông cũng không làm được, bây giờ trong một tháng đã làm được rồi, thực lực này khủng bố cỡ nào chứt