Chương 173
“Reng reng reng.. “
Điện thoại đổ chuông!
Giang Ninh thầm mắng một tiếng.
“Em… em nghe điện thoại trước đã.”
Lấm Vũ Chân hoảng hốt đứnđ lên, tt đã Ếo Bái tạn”
cổ.
Không nên như vậy, không nên như vậy, về sau mình không thể ở riêng với Giang Ninh trong phòng làm việc được, quá nguy hiểm!
Cô tự nhiên… còn có chút chờ mong!
Lâm Vũ Chân vội vàng đi tới trước bàn, nhận nghe máy.
Đó là Tô Mai gọi tới.
“Ba sắp ra viện ạ? Được, lát nữa chúng con sẽ về nhà!”
Lâm Vũ Chân để điện thoại xuống, nói: “Ba sắp ra viện, mẹ bảo chúng ta về nhà sớm, mẹ sẽ nấu vài món để ăn mừng”
Giang Ninh vươn vai một cái: “Nhưng đợi đến khi mẹ nấu xong thì món sườn xào chua ngọt là của anh Lâm Vũ Chân từng nấu cơm vài lần, Giang Ninh vẫn nuốt trôi, nhưng bản thân Lâm Vũ Chân lại ăn không nổi.
Trong thời gian này bọn họ đều giải quyết bữa ăn ở nhà hàng Kim Ngọc.
“Mẹ còn nói ba có chuyện muốn thương lượng với chúng ta”
“Ừ, vậy chúng ta về nhà thôi.”
Giang Ninh đứng dậy và đi tới trước mặt Lâm Vũ Chân, hơi thở đàn ông phả tới, mặt của Lâm Vũ Chân vẫn đỏ bừng.
“Em vừa nói để nghe điện thoại trước, vậy sau khi nghe điện thoại xong thì sao?”
Giang Ninh hơi cúi đầu, nhìn Lâm Vũ Chân.
“Sau đó à?”
Lâm Vũ Chân tránh ánh mắt của Giang Ninh: “Sau đó cái gì chứ? Về nhà thôi!”
Cô nói xong liền cầm túi xách lên, hoảng loạn chạy ra ngoài.
Giang Ninh không tức giận, trái lại có chút vui vẻ, nhìn dáng vẻ thẹn thùng, hoảng loạn của Lâm Vũ Chân, rõ ràng đã chuẩn bị tốt lại thiếu chút can đảm.
Hôn một cái có khó khăn như vậy sao?
Ởnhà họ Lâm đang có một bữa cơm thịnh soạn với bốn người và tám món ăn!
Một bữa ăn vô cùng phong phút Bốn người ăn mà có tới tám món lận!
Tô Mai làm hết mấy món ăn sở trường nhất của mình.
Cả nhà ngồi bên nhau, Lâm Văn không khỏi xúc động: “Trước đây ba chỉ dám nghĩ tới ngày này ở trong mơ, không ngờ nó lại thật sự thành hiện thực”
Ông nhìn Giang Ninh và giơ chén lên: “Giang Ninh, ba mời con một chén trước!”
Giang Ninh mỉm cười nhưng không nói gì, sau khi chạm cốc với Lâm Văn xong, hắn liền uống cạn.
“Giang Ninh nếm thử đi, món sườn hôm nay ăn có giòn hay không?”
Tô Mai cười tửm tỉm nói.
Nếu không phải nhờ có Giang Ninh, nhà bà làm sao có.
thể trở nên hạnh phúc như thế. Đứa trẻ này đúng là càng nhìn càng khiến cho người ta yêu thích.
“Giòn! Ngon lắm ạt”
“Con lại thử cái này đi.”
Tô Mai gắp một miếng cá cho Giang Ninh: “Ăn nhiều cá có lợi cho sức khỏe đấy. Gần đây con suốt ngày bận trong bận ngoài, quá vất vả rồi.”
“Cảm ơn mẹ”
“Gòn có cái này nữa. Mẹ ít khi làm món này, không biết có hợp với sở thích của con hay không”
“Dạ, con thích, thật sự rất ngon ạ”
Lâm Vũ Chân nhìn ba mẹ của mình, một người chạm chén, uống rượu với Giang Ninh, một người không ngừng gắp thức ăn cho Giang Ninh, cô không khỏi nhăn mũi lại.
Sao chẳng ai gắp thức ăn cho mình vậy?
“Mẹ ơi, con mới là con gái của mẹ này.”
Cô nhìn Tô Mai, trên gương mặt đầy vẻ ghen ty: “Mẹ không gắp cho con gái của mình sao?”
“Con tự mình gấp đi, chẳng lẽ con không có tay à!”
Tô Mai trừng mắt với cô rồi trực tiếp chuyển cả đĩa sườn xào chua ngọt tới trước mặt Giang Ninh.
“Bị “Cô gái đừng uống rượu.”
Lâm Văn cười ha hả nói: “Nào, Giang Ninh, hai ba con chúng ta lại cạn một chén đi”
Lâm Vũ Chân thật muốn khóc.
€ô đột nhiên muốn rời khỏi cái nhà này. Đây không phải là nhà của cô, ba mẹ cũng không phải là ba mẹ của cô nữa rồi.
Hu hu… tất cả đều bị tên Giang Ninh khốn kiếp này cướp Cơm nước no nê, gương mặt Lâm Văn ửng đỏ. Ông mới khôi phục lại sức khỏe nên Tô Mai không cho ông uống.
nhiều, nhưng mặt ông vẫn hơi say.
“Ba có chuyện này muốn thương lượng với các con.”
Ông hít sâu một hơi, nhìn mọi người và do dự một lát mới mở miệng: “Ba muốn đón ba của ba về chăm sóc”