Chương 180
Thậm chí còn có báo cáo phỏng vấn được đưa ra, người được phỏng vấn chính là lãnh đạo các đơn vị của thành phố Đông Hải. Các lãnh đạo đều rất khen ngợi Lâm thị mới, còn giơ ngón tay cái khi đánh giá về Lâm Văn, nói ông là chủ doanh nghiệp có lương tâm, người đàn ông có ý thức trách nhiệm với xã hội!
Tiếp theo sẽ không cần Giang Ninh dẫn dắt nữa.
Những người nhờ có trường tiểu học Hi Vọng nên con cháu trong nhà mới có thể tiếp tục đến trường, trước đó bọn họ không dám nói bởi vì sợ người ta xem thường, nhưng bây giờ thì bọn họ phải đứng ra!
Những đứa trẻ được người lớn trong nhà cho tiền lì xì vào dịp tết muốn cảm ơn Lâm Văn ngồi xe lăn đã tự mình đi cùng người lớn tới cửa thăm hỏi!
Những đứa trẻ trên người có bộ đồ mới, dưới chân không còn đi giày thủng lỗ mở to đôi mắt sáng ngời tới bên cạnh và nói bác Lâm là người tốt.
Trên mạng đều sôi trào!
Rất nhiều phóng viên và người của truyền thông nắm lấy cơ hội phỏng vấn trên đường phố, từng bài đăng, từng video ngắn không ngừng được truyền lên trên mạng.
Không ít người nói lời khích lệ, nói lời cảm ơn, còn nói lời an ủi, thậm chí có người nói xin lỗi, nói ban đầu mình không hiểu sao lại bị kẻ gian lợi dụng, suýt nữa hiểu nhầm người lương thiện như Lâm Văn.
Lâm Văn xem tỉ vi, nhìn từng tin nhắn, từng video trên điện thoại di động, nhìn những ánh mắt chân thành đó mà mắt đỏ hoe, cho dù là một người đàn ông thì ông cũng không nhịn được mà chảy nước mắt.
Lúc đầu Giang Ninh đã nói với ông, tập đoàn Lâm thị nhà chúng ta không lấy việc kiếm tiền làm mục đích mà muốn trợ giúp cho nhiều người hơn nữa, làm cho thành phố Đông Hải này trở nên càng ấm áp hơn.
Lâm Văn tán thành, hơn nữa còn ghi nhớ kỹ trong lòng, cũng coi điều này là động lực và mục tiêu để phát triển Lâm thị!
Ông cố gắng hết sức mình để trợ giúp một vài người, không ngờ lại có hiệu quả như vậy.
“BaI”
Hai người Lâm Vũ Chân và Tô Mai mỗi người ngồi một bên nắm thật chặt tay của Lâm Văn, trên mặt ba người đều giàn giụa nước mắt, vừa cảm động lại vừa cảm kích.
Lâm Vũ Chân biết, đây đều là do Giang Ninh ở phía sau lặng lẽ bỏ ra, anh đã nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay từ lâu rồi sao?
Buổi truyền hình trực tiếp lần này đã không có cách nào.
tiếp tục được nữa.
Đường dây nóng điện thoại bị gọi tới nổ tung, MC phải dừng hản, Lâm Cường không có cách nào tự bào chữa, đã bị nhận định là đang bôi nhọ Lâm Văn, thậm chí có người hỏi Lâm Cường đưa ông cụ Lâm lên Chương trình †Í vi là có mục đích gì?
Lâm Cường căn bản không biết chuyện sẽ biến thành như vậy. Ông ta hoảng loạn, hoàn toàn không biết nên làm gì.
“Đi nhanh đi!”
MC sốt ruột hô to: “Cổng đài truyền hình cũng sắp bị người ta bịt kín rồi. Nếu ông không đi thì lát nữa sẽ không đi được đâu!”
Lâm Cường sợ hãi, không chú ý tới Lâm Tiêu mà chạy.
thoát thân. Nhưng khi đến cửa, ông ta vẫn bị người ngăn lại.
Thấy ông ta chỉ lo chạy một mình, thậm chí còn chẳng quan tâm tới ông cụ Lâm, điêu này. g làm cho người †a phẫn nộ, mấy người thanh niên máu nóng dâng lên đầu, cảm giác mình bị Lâm Cường lừa gạt nên làm sao.
còn nhịn được nữa, lập tức dùng nằm đấm chào hỏi.
Mười mấy người vừa đi tới, cũng không biết là ai đánh.
Lâm Cường ngoại trừ kêu lên thảm thiết ra, cũng chỉ có thể ôm đầu của mình, khẩn cầu Vu Phóng cho người tới cứu mình.
Nhưng Vu Phóng làm sao có thể để ý tới ông ta?
Lúc này, Vu Phóng trực tiếp đập tỉ vi, anh ta còn chưa hả giận lại giơ tay tát mạnh vào mặt Lâm Phong đang ngồi bên cạnh mình.
“Đồ vô dụng! Ba con các người đều giống nhau, vô dụng!
Toàn một lũ vô dụng hết!”
Anh ta đá mạnh vào ngực Lâm Phong, giận đến mức người cũng run rẩy.
Anh ta muốn Lâm Cường bôi nhọ Lâm Văn, làm cho Lâm Văn thân bại danh liệt ở thành phố Đông Hải. Nhưng còn bây giờ thì sao?
Lâm Văn có tiếng hô cực cao. Mẹ nó, đây hoàn toàn là kế hoạch do mình chuyên tâm bày ra, ngược lại cho Lâm Văn, làm cho danh dự của ông ở toàn bộ thành phố Đông Hải lại lập tức tăng lên!