Chương 200
Hơn ba trăm người, ngoài những tên được giữ lại để lái xe, thì tất cả bị đánh gãy hết tay chân, tiếng gào thét thảm thiết, cả lũ ngã rạp ra đất muốn đứng cũng đứng không nổi.
Còn đám người anh Cẩu thì chỉ hơi thở gấp một chút, có người chảy máu nhưng ánh mắt lại càng thêm hưng phấn, nhìn ánh mắt họ trong đêm tối, tựa như đang nhìn thấy một bầy sói hung dữ.
“Sao nào mấy vị, cảm thấy miếng bánh Đông Hải này ăn ngon không?”
Giang Ninh búng đầu thuốc, bước qua đó, từ trên nhìn xuống đám người Chương Trình.
Hân không có hứng đánh nhau, loại tôm tép này không cần “Chiến thần” là hắn ra tay.
Miệng Chương Trình toàn máu, cơ thể vẫn đang run rẩy, sợ hãi vô cùng.
Ai còn muốn ăn “cái bánh” Đông Hải này nữa?
Chúng còn chưa đặt chân vào đất Đông Hải đã bị đánh cho tan tác.
Nếu vào rồi chắc mạng cũng chẳng giữ nổi!
“Mày…mày làm thế này có nghĩa là đang khiêu chiến với toàn bộ thế giới ngầm ở tỉnh thành, mày muốn…aaaa!”
Trương Đại Bào còn chưa nói xong, Giang Ninh đã vung chân lên đá, khiến cằm gã lệch sang một bên.
“A Cẩu, vải”
“Vâng”
Anh Cẩu đánh còn chưa đã tay, một tay tóm lấy Trương Đại Bào, một tay tát liên tiếp mười mấy cái, chả mấy chốc miệng Trương Đại Bào toàn máu, răng cũng không còn cái nào.
Anh Cẩu hung ác nhìn gã: “Còn dám bất kính với đại ca †ao, ông mày cắt lưỡi mày ngay lập tức!”
Trương Đại Bào cả người run rẩy, mặt mày trắng bệ!
cnào dám nói thêm câu nào, ngoan ngoãn quỳ dưới sợ hãi đến cùng cực, đầu cũng không dám ngẩng lên nhìn Giang Ninh nữa.
Tên này là ác mat Hắn không ra tay, nhưng thuộc hạ cùng đám anh Cẩu quá đáng sợ.
Đông Hải có thực lực như vậy, trách không được ngay cả Chu Hoa cũng không thoát được.
Ai có thể cản đượ!
“Tao nói rồi, hoan nghênh mọi người đến Đông Hải đầu tư, cống hiến xây dựng Đông Hải”
Giang Ninh quét mắt nhìn một vòng: “Bây giờ, cơ hội bày ra trước mắt chúng mày, một cây cầu, ba con đường, tiền vẫn còn thiếu, chúng mày suy nghĩ một chút, chuẩn bị đưa bao nhiêu.”
“Mày đừng mơ..”
Một ông lớn nhịn không được nghiến răng: “Muốn lấy tiền của tụi tao…mày…aaaaal”
Anh Cẩu không cho ông ta cơ hội nói xong mấy lời vô ích, một quyền quét qua, lập tức răng cửa của hắn ta gấy đôi.
“Lột sạch tụi nó!”
Anh Cẩu hét một tiếng, mấy người lập tức tiến lên, lột sạch quần áo của đám được xưng là ông lớn trong thế giới ngầm.
Đêm tối một ngày tháng tư vẫn còn vương hơi lạnh, một trận gió thổi qua, mấy người Chương Trình cả người run lên cầm cập.
Thuộc hạ của bọn chúng lúc này làm gì còn ai có thể đứng dậy được, cho dù có thể đứng dậy, thì ai dám đến cứu?
Ai dám đến xen vào?
Còn có răng cũng lập cập va vào nhau, người không còn răng thì cả người run rẩy, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng.
“Mày.”
Chương Trình nói không còn rõ chữ: “Mày không sợ đắc tội với cả thế giới ngầm ở tỉnh Thiên Hải sao!”
“Không sợ”
Giang Ninh ngáp: “Tao không có thời gian chơi với bọn mày, tao cho chúng mày một tiếng, không có kết quả, vậy thì tao giúp bọn mày quyết định vậy”
“Đại ca, đã đào xong hố ở sau núi rồi”
Lão nhị mở miệng nói một câu, đám Chương Trình ngay lập tức sợ đến dựng lông tơ, da đầu tê rần!
Giang Ninh định chôn sống chúng!
“Đại ca, đưa tiền! Đưa tiền thôi!” Lâm Võ sợ mất mật, ông ta biết Giang Ninh ác độc nhường nào: “Hắn thật dám làm như vậy lắm, hắn dám đó”
Chương Trình phẫn nộ vô cùng, gã hận không thể tát cho Lâm Võ hai cái, mả mẹ chứ, không phải ông bảo hẳn đến ngay lập tức thì gã đâu có rơi vào tình thế này?
Gã vốn còn hơi do dự, Đông Hải quá thần bí, quá đáng sợ, nhưng Lâm Võ xúi giục gã đến, kết quả thì sao?
Nhục nhã ê chề!
“Ba mươi triệu!”
Chương Trình nghiến răng nghiến lợi “Không, phải năm mươi triệu”
Giang Ninh lắc đầu: “Không nói nhiều nữa, ở đây có năm ông lớn, mỗi người năm mươi triệu.”