Chương 232
“Nói đi, các người muốn gì”
Hắn khinh thường bảo: “Chỉ cần là ở cái tỉnh thành này, tôi có thể cho các người”
Vụ Phóng nghe vậy lập tức kích động không thôi.
Xem ra chí cân đón ý nói hùa nịnh bợ Lục Tâm, hản vui vẻ thì chuyện gì cũng dễ thương lượng.
“Lục thiếu, chúng tôi chả mong gì cao sang, chỉ hi vọng Lục thiếu vui vẻ, như thế đã là quá tốt rồi: Vu Phóng cười ngượng ngùng, xu nịnh một câu.
“Tôi không thích vòng vo, có gì cứ nói thẳng”
Lục Tâm ngang ngược bảo: “Ít nhất thì tôi cùng phải cảm ơn sự chiêu đãi của nhà họ Kim chứ nhỉ?”
Hắn nói không phải là bữa rượu này, mà là Liễu Ngọc, lại càng khiến cho Kim Dương kích động muổn đi tự sát.
“Lục thiếu, vậy cho tôi nói thẳng”
Vu Phóng thấy Kim Dương vẫn còn ngẩn ra, không có ý định lên tiếng, gã hơi ngập ngừng sau đó nói thẳng: “Nhà họ Kim và nhà họ Vu trở thành bạn của Lục thiếu ở tỉnh Thiên Hải, có thể giúp Lục thiếu làm chút chuyện, chúng tôi đã thoả mãn lắm rồi”
Gã nói uyển chuyển vậy nhưng Lục Tâm vừa nghe đã rõ Còn không phải là muốn làm chó cho hắn sao?
Lục Tâm cười thản nhiên: “Đây không phải là chuyện lớn lao gì, tôi sẽ chăm sóc cho nhà họ Kim, nhất là chị Một câu này của hắn cũng coi như là đã chịu bao che cho nhà họ Kim, nhưng Kim Dương lại chẳng vui nổi.
“Kim gia chủ?”
Vu Phóng vội nhắc ông ta: “Còn không nhanh cảm ơn Lục thiếu!”
Kim Dương phản ứng lại, nở nụ cười gượng gạo: “Cảm ơn Lục thiếu”
Ông bỗng hơi hối hận, nhà họ Kim đã rơi bước đường này rồi ư?
Chẳng lẽ không dựa dẫm vào Lục Tâm thì nhà họ Kim của ông không thể tồn tại ở tỉnh nữa?
Mặc dù hồi trẻ ông từng vì mục đích mà không từ thủ đoạn, tặng tiền, tặng nhà, tặng đàn bà, gì cũng có, nhưng đến tuổi này rồi, lại bảo làm cái loại chuyện này, nhất là còn dùng cách thức này, Kim Dương thật sự rất khó xử.
Nhưng ông ta có thể thế nào được nữa?
Ông ta đã bước lên con thuyền giặc này rồi!
“Còn về nhà họ Vụ, tôi rất tán thưởng anh, có cơ hội”
Vu Phóng càng kích động: “Dù nhảy vào dầu sôi lửa bỏng, tôi cũng chẳng từ nan!”
Gã lập tức nâng chén rượu lên: “Lục thiếu, tôi kính anh một ly”
Vu Phóng uống cạn một hơi, Lục Tâm nhẹ nhấp một ngụm, sau đó ngẩng đầu hỏi: “Tôi nghe nói, hai nhà các anh có chung một kẻ thù, muốn tôi giúp các anh báo thù không?”
Lục Tầm nhìn hai người.
Vu Phóng thở hát ra một hơi, xua xua tay bảo: “Không dám yêu cầu Lục thiếu làm gì cả, người đó không dễ dây vào, thôi bỏ đi”
“Không dễ dây?”
Lục Tầm cười lạnh: “Tỉnh Thiên Hải này còn có người mà tôi không thể dây vào?”
Vu Phóng biết Lục Tâm là người ngang ngược kiêu ngạo, trước giờ chưa từng để ai vào mắt, nhất là hiện giờ nhà họ Lục như mặt trời ban trưa, ngay cả ông Phó cũng không dám lộ mặt nữa, bọn họ còn không kiêu căng tận trời chắ!
c “Lục thiếu, chúng ta uống rượu thôi, đừng nhác đến người đó nữa”
Vu Phóng cố ý mập mờ, rồi tự rót cho mình một chén rượu, đang định rót cho Lục Tầm thì Lục Tâm duỗi tay ra cản.
“Ai?”
Lục Tâm hẳn chưa từng sợ ai, lại càng không có ai mà hắn không thể động vào.
Vu Phóng thấy vậy, cố ý trưng ra vẻ mặt khó xử, lúc lâu sau mới thở dài.
“Người đó tên là Giang Ninh”
“Lục thiếu, tên này hung ác thành tính, không chỉ đánh gây chân thiếu gia nhà họ Kim, còn giết em trai tôi Vu Phóng khó xử: “Tôi không làm gì được hắn, thậm chí, hán còn tuyên bố rằng, ai dám đến Đông Hải gây chuyện, thì đừng nghĩ đến chuyện sống trở ral”
Lục Tâm nghe xong đôi mày nhíu chặt, còn có người ngông cuồng hơn cả hắn nữa à?
“Giọng điệu hùng hồn quá nhỉ!”
Hắn vỗ bàn, cười lạnh: “Thế giới ngầm tỉnh Thiên Hải là nhà của chúng tao, Giang Ninh này lấy đâu ra tự tin thế!”
“Người đâu!”
Lục Tầm gọi thuộc hạ, lập tức có một gã dáng người gầy gò chạy vào.
“Bây giờ mày đi Đông Hải một chuyến, chặt một cánh tay Giang Ninh xuống đem về đây!”
Lục Tâm ngang ngược nói: “Nói là Lục Tâm tao bảo mày làm đói”