Chương 271
“Keng”
Đao kiếm vừa va chạm liền có tia lửa văng ra khắp nơi!
Tàn Kiếm không nói một lời, lúc này gã cũng chỉ muốn giết người.
Cho dù thanh kiếm dài bị chặt mất đầu kiếm lại càng lộ ra vẻ đáng sợ, cho dù kiếm gãy, gã vẫn có thể dễ dàng đâm xuyên qua tim một người!
Xung quanh không ngừng vang lên tiếng chém giết, Tàn Kiếm lại hoàn toàn không để ý tới.
Gã vung thanh kiếm lên, người kiếm hợp lại làm một với tốc độ nhanh tới mức làm người ta cảm giác gã không phải là một ông già năm mươi tuổi, mà là một thiếu niên đầy sức sống và nhiệt huyết.
“Kengl”
“Kengl”
“keng!”
Kiếm của gã quá nhanh!
Tê Hổ không ngừng chống đỡ, hắn cảm thấy lòng bàn †ay của mình mơ hồ đau đớn.
Hắn không cần nhìn cũng biết lòng bàn tay đã bị rách, bị Tàn Kiếm đánh cho rách nát!
“Chết đi!”
Tề Hổ tức giận gào thét nhưng không dám có chút sơ suất nào. Tàn Kiếm quá mạnh mẽ.
Cao thủ như vậy, nếu mình không liều mạng thì có khả năng thậm chí còn chẳng có cơ hội để liều mạng nữa.
Bóng kiếm như ma quỷ chợt đâm ra ngoài, gương mặt Tàn Kiếm lạnh lùng làm người ta thấy khủng hoảng.
Tề Hổ đón đỡ, cúi người tránh né, nhưng đột nhiên…
Tàn Kiếm khẽ quát một tiếng, chợt rung cổ tay, thanh kiếm kia tự nhiên lay động theo rồi lập tức cong xuống.
“Điều này… Không thể như vậy được!”
Tê Hổ kinh ngạc kêu lên, hắn vừa dứt lời đã lập tức trợn trừng mắt, tay che cổ của mình lùi lại vài bước, trên mặt đầy vẻ khó tin.
Điều này… không thể như vậy đượ!
c Không ngờ thanh kiếm của Tàn Kiếm là nhuyễn kiếm?
Tàn Kiếm thu kiếm lại, nhìn chằm chằm vào Tề Hổ và cuối cùng đã mở miệng: “Mày thua rồi.”
Một lần thua này chính là thua cả tính mạng.
Tề Hổ chậm rãi buông tay ra, trên cổ có một đường nhỏ dần dần hiện ra máu tươi.
“Phụt…
Hắn chợt mở miệng phun ra một búng máu, người nặng nề ngã xuống!
Tàn Kiếm không liếc nhìn hắn nữa, chỉ ho khan vài tiếng rồi thân hình biến mất trong đêm tối.
Tề Hổ vừa chết, người của giới xã hội đen Lâm Hải lập tức tan ra như cát, không còn người dẫn dắt, tất cả đã trở nên vô cùng hoảng loạn.
Sĩ khí của người giới xã hội đen Thiên Hải tăng mạnh, thừa thắng truy kích, giết cho người của Lâm Hải liên tục kêu lên thảm thiết…
Trận chiến này, ông Phó thắng.
Phần thắng đã được quyết định.
Trên đường phố, máu chảy thành sông, những phần sót lại của thi thể nằm rải rác khắp nơi, trong không khí nồng nặc mùi máu làm người ta không khỏi thấy bưồn nôn.
Thê thảm!
Nhưng… ông Phó không hề để ý tới những điều này.
Người của Lâm Hải bị đánh lùi, đây mới chỉ là bước đầu tiên mà thôi. Ông ta biết cuối cùng mình phải nghênh đón điều gì. Mà đó chắc chắn cũng là một trận đánh cuối cùng của ông ta.
“Giang Ninh, tôi biết cậu muốn làm gì! Tôi giúp cậu mở ra lỗ thủng này!”
Trong đôi mắt của ông Phó sâu thẳm như một con sư tử đực đã ngủ đông nhiều năm, một lần cuối cùng lộ ra răng nanh của nó.
Trời đã khuya nhưng tin tức hoàn toàn không dừng lại, nhanh chóng truyền ra ngoài.
Toàn bộ giới xã hội đen phía nam đều chấn động!
Ông Phó với khí thế mạnh mẽ làm người ta thán phục, mưu lược và thực lực của ông ta càng làm cho người ta có cảm giác khủng hoảng hơn.
Đó là một cụ già sao?
Ông ta làm gì giống với một người ngoan độc đã sắp ngã xuống chứ?
Đồng thời, tin tức lập tức được truyền đến phương bắc.
Động tĩnh lớn như vậy thì không thể lừa gạt được những thế lực lớn kia, đặc biệt là hai phe thế lực lớn đang nhằm.
vào nhau.
Nhà họ La chính là dòng họ lớn được ông Phó bán mạng hơn hai mươi năm.
Trong hơn hai mươi năm qua, ông Phó ở tỉnh Thiên Hải đã kiếm không biết bao nhiêu tiền cho nhà họ La, căn bản không thể nào đếm hết.
Nhưng ở trong mắt người nhà họ La, ông Phó chỉ là một con chó nuôi hơn hai mươi năm, bây giờ con chó đó đã khiến cho bọn họ thất vọng, khiến cho bọn họ bất mãn.
Mới chỉ bốn giờ sáng nhưng trong phòng sách nhà họ La vẫn sáng đèn.
“Ông ta làm vậy là đang thị uy với tôi sao?”
Người đàn ông ngồi ở sau bàn lộ ra vẻ mặt uy nghiêm, không giận nhưng vẫn lộ rõ vẻ uy nghiêm!