Chương 342
“Bọn họ phạm sai lâm, dĩ nhiên bản thân bọn họ nên gánh chịu, dựa vào đâu mà bắt em chịu chứ?”
“Nhưng còn những công nhân kia thì sao?”
Trong lòng Lâm Vũ Chân vân có chút áy náy.
Giang Ninh thở dài: “Vợ à, sức người có hạn, chúng ta chỉ có thể cố gắng hết sức thôi. Hơn nữa, em đã làm rất tốt rồi: Nhiều công nhân như vậy, Lâm Vũ Chân làm sao có thể thông cảm hết được chứ?
Hơn nữa, không phải ai cũng đáng để thông cảm.
Việc này cần phải phân biệt rõ ràng.
Lâm Vũ Chân khẽ gật đầu, không biết nghĩ gì mà lập tức.
có tinh thần.
“Sao vậy, em không ăn nho à? Anh bóc cho em mà”’ “Không ăn”
Lâm Vũ Chân đứng lên định rời đi, cô bỗng quay đầu hôn lên má Giang Ninh một cái: “Cảm ơn chồng!”
“Sức người có hạn, em có thể không giúp đỡ được nhiều, vậy em cần phải cố gắng hơn nữa, trở nên mạnh mẽ hơn nữa, như vậy sẽ có thể trợ giúp cho càng nhiều người hơn nữa!”
Lâm Vũ Chân nói xong lại đầy ý chí chiến đấu, hào hứng chạy đi làm việc.
Giang Ninh khẽ sờ mặt mình. Hắn còn chưa kịp phản ứng về chuyện mình chỉ thuận miệng nói một câu đã làm cho Lâm Vũ Chân hưng phấn như thế. Hắn chỉ đang suy nghĩ, tối nay về mình có nên rửa mặt không nhỉ?
“Thôi quên đi, vẫn nên rửa thì hơn. Nếu không lần sau hôn môi thì mình phải làm thế nào, chẳng lẽ không đánh răng?”
Giang Ninh cười một tiếng rồi ném quả nho vào miệng mình, tiêu dao tự tại.
Lúc đó.
Sau khi bị Lâm Vũ Chân từ chối, những sếp tổng kia tất nhiên không thể ngồi chờ chết.
Mất đi chiếc thuyền lớn đang không ngừng phát triển và lớn mạnh là tập đoàn Lâm thị này, tương lai của bọn họ ở tỉnh thành gần như có thể đoán được.
Bọn họ không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể tiếp tục leo lên cái cây to nhà họ Dương này!
Mấy sếp tổng tập trung lại nghĩ kế, nhanh chóng đạt được nhất trí, đi Kiến Châu!
Đây đã là con đường cuối cùng của bọn họ rồi.
Bọn họ lập tức mua vé máy bay, chạy thẳng tới nhà họ Dương ở Kiến Châu mà không dám ngừng nghỉ.
Cùng lúc đó.
Kiến Châu ở khu đông nam.
Kiến Châu xem như là một thành phố lớn của khu đông nam, nơi đây thương nghiệp phát triển nhanh chóng, các thế lực lớn càng giăng kín khắp nơi. Trong đó nhà họ Dương chiếm cứ ở đây hơn sáu mươi năm, người ba đời đều nắm giữ địa vị cực cao ở Kiến Châu.
Bất luận là giới trong tối hay ngoài sáng đều có người của bọn họ, thậm chí có người âm thầm gọi nhà họ Dương chính là “thổ hoàng đế” của Kiến Châu!
Nhà họ Dương ngang ngược đã có tiếng, không chỉ ngang ngược ở Kiến Châu, bây giờ ở trong cả khu đông nam đều có không ít ý kiến.
Lúc này trong đại đường nhà họ Dương,.
Ông cụ Dương Đống tóc đã bạc nhưng vẫn rất có tinh thần, tay cầm gậy gõ mạnh xuống mặt đất: “Người đâu?
Cháu trai tôi ở đâu? Nó ra ngoài đã mấy ngày cũng không gọi điện về nhà, có phải có vấn đề gì rồi không?”
“Ba, thằng bé La Lâm đã lớn rồi, ba không cần lo lắng đâu”
Dương Hoàng gia chủ nhà họ Dương đứng bên cạnh cười nói: “Nó do ba một tay bồi dưỡng tới lớn, về sau nhà họ Dương chúng ta còn phải giao cho nó, ba cứ yên tâm đi”
Dương Đống hừ một tiếng, chỉ vào Dương Hoàng mà mắng: “Con còn không biết xấu hổ mà nói vậy!”
“Con trai của mình cũng phải để ba tới dạy, còn đứa con gái kia, ba không muốn nói tới đấy!”
Dương Hoàng mỉm cười. Nói đến con gái, ông ta thật sự không dám phản bác.
Ông ta có một đứa con trai và một đứa con gái, con trai là Dương La Lâm luôn theo ông cụ học tập, chắc chắn là người thừa kế nhà họ Dương sau này. Nhưng đứa con gái này lại hoàn toàn không chịu sự khống chế của ông ta.
Cho dù ông ta biết con gái mình còn muốn xuất sắc hơn con trai, thích hợp làm người thừa kế hơn, nhưng ở nhà họ Dương, không ai có thể lay động được địa vị của con trai cả.
“Con gái con đứa đang yên đang lành đi làm nữ cuồng nhân cái gì chứ? Ở bên ngoài làm xăng làm bậy! Về sau còn ai dám cưới nữa? Nhà họ Dương tôi làm sao còn làm thông gia với người ta? Hải”