Chương 357
Không khí dường như lập tức trở nên cứng nhắc.
Biểu cảm của hai người Dương Đống và Dương Hoàng lập tức đứng hình ở đó, giống như không nghe rõ Dương Tiêu nói gì.
“Con, con nói cái gì?”
Dương Hoàng phản ứng lại trước, sắc mặt thay đổi, gấp.
gáp hỏi, “Con vừa nói gì, La Lâm sao rồi? Nó sao rồi?”
Ý. Ẩ “Đ { ) “Chết rồi” 5 Dương Tiêu nói rất nhẹ nhàng.
Giống như là chỉ chết một con chó, một con mèo vậy.
“Mày nói La Lâm chết rồi?”
Dương Đống đột nhiên đứng dậy, chút nữa là đứng không vững, lập tức chống cây gậy, sắc mặt đỏ lên nhìn chằm chằm Dương Tiêu.
“Không sai, Dương La Lâm chết rồi”
Dương Tiêu vẫn bình thản, trên mặt mang sự trêu chọc nhìn Dương Đống, “Chết ở Thiên Hải rồi, chọc phải thế giới ngầm, chết rất thảm”
“Nghe nói bị kéo đi làm phân bón rồi”
Äm— Giống như tiếng sét giữa trời nảng vậy, cả người của Dương Đống ngây ở đó, hoàn toàn không dám tin.
Dương Hoàng càng sửng sốt, trên mặt đầy vẻ khó tin.
Đây nhất định là Dương Tiêu cố ý chọc tức ông cụt Đây không phải sự thật!
“Dương Tiêu!”
Dương Hoàng rất tức giận, trực tiếp la lên, “Con đừng nói bậy!”
“Con không nói bậy”
Dương Tiêu nghiêng đầu cười lạnh một tiếng, “Ba kêu người đi điều tra một chút không phải sẽ rõ ngay sao?”
Hơi thở của Dương Hoàng gấp gáp, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.
Trước giờ ông chưa từng nghĩ rằng Dương La Lâm sẽ chết.
Người thừa kế của nhà họ Dương lại chết ở bên ngoài!
“Đi trai”
Dương Đống dùng sức đập gậy, ho kịch liệt, vừa lo lắng vừa gấp gáp, “Dương Hoàng, con đi tra ngay cho bal”
Dương Hoàng lập tức chạy ra ngoài.
“Mày… mày đã biết từ lâu rồi?”
Dương Đống nhìn chăm chằm Dương Tiêu, tức đến sau lưng cũng đang phập phồng.
“Vừa mới biết”
Dương Tiêu thuận tay lấy trái nho trên bàn, lột một trái bỏ vào miệng, “Không phải là việc đầu tiên tôi làm là đến báo cho ông rồi đây sao”
Đột nhiên cô ta cười lạnh một tiếng, trong mắt đầy ý vui khi người gặp họa.
“Sao nào, con trai của ông chết rồi, tâm trạng bây giờ thế.
nào hả?”
Âm một tiếng, Dương Đống đứng không vững trực tiếp ngồi xuống, hoảng sợ nhìn Dương Tiêu, không ngờ Dương Tiêu lại biết chuyện này.
“Mày…
“Rất lạ khi thấy tôi biết à?”
Dương Tiêu nói, “Ông tưởng bản thân làm rất kín kế?
Đáng tiếc, người mẹ đó của tôi không kín miệng cho.
lắm, đánh một trận thì cái gì cũng khai hết.”
“Cô ta là do mày giết?”
Giọng Dương Đống run rẩy.
“Không tuân theo đạo làm vợ, không lẽ không đáng chết? Làm mất mặt tôi!”
Dương Tiêu mất kiên nhẫn nói.
Mặt Dương Đống lập tức tráng bệch.
Dục vọng điều khiển của ông với nhà họ Dương rất mạnh, dù tuổi đã đủ lớn rồi vẫn không chịu buông bỏ tất cả quyền, dù bây giờ Dương Hoàng làm gia chủ vẫn phải nghe lời ông ta.
Thậm chí đến người thừa kế đời sau nữa Dương Đống cũng muốn để con trai mình làm.
Cho nên ông sinh một người em cho Dương Hoàng, còn là mượn vợ của Dương Hoàng để sinh!
Chuyện này hoàn toàn không có người khác biết, Dương Tiêu lại dùng cách đánh tàn nhẫn để biết được từ miệng của mẹ cô ta.
“Mày thật sự là con mụ điên! Bà điên!”
Dương Đống tức giận thét lên.
Dương Tiêu chỉ cười, không quá để ý, thậm chí còn coi đây là lời khen dành cho mình.
Nhìn thấy bộ dạng tức muốn điên lên của Dương Đống, cô ta cảm thấy tâm trạng rất tốt.
“Rất muốn giết tôi à? Đáng tiếc, không có cơ hội rồi, lúc nhỏ, nếu ông tàn nhãn giết tôi thì bây giờ đã an toàn rồi”
Dương Tiêu đứng dậy, “Ông đó, tốt nhất nên ngoan ngoãn tí, nếu không tôi nói chuyện này cho ba nghe, không biết lão già như ông còn có thể sống được bao lâu đâu”
Tay Dương Đống chỉ Dương Tiêu, tức đến ho sặc sụa, sau lưng không ngừng phập phồng.
Tiêu không quan tâm, xua tay cười lớn ï đi.
Có thể chọc tức được Dương Đống, hôm nay cô ra về nhà cũng không uổng phí rồi.
Còn về việc sau khi nhà họ Dương sẽ báo thù như thế nào với vị ở Đông Hải đó, liên quan đến cô ta à?