Chương 368
“Có thứ gì cơ?”
Lâm Vũ Chân đưa tay nhưng không sờ được gì.
“Em đừng động đậy”
Giang Ninh đưa tay che mắt Lâm Vũ Chân, Lâm Vũ Chân vô thức nhám mát, chỉ cảm thấy đột nhiên có thứ gì đó.
chạm vào mặt mình một cái.
Có chút ấm nóng, chạm một cái rồi đi.
Cô mở mắt, Giang Ñinh đang vung tay.
Cái gì Vậy?”
“Không có gì, một cọng tóc”
Giang Ninh võ tay, vô thức mím môi, trong lòng âm thầm nói.
Tốc độ quá nhanh, không có cảm giác gì cả.
“Tóc? Em rụng tóc à?”
Mặt Lâm Vũ Chân không tin, vừa đắp mặt nạ và rửa mặt xong sao có tóc dính lên mặt, Giang Ninh không tiếp tục dây dưa vấn đề này, kéo Lâm Vũ Chân rời đi “Đi thôi, chúng ta về nhà”
Sát thủ âm dương còn một người, giao lại cho Hoàng Ngọc Minh rồi, anh ta phải phối hợp với lão Triệu và lão Trương để hoàn toàn tạo dựng được khuôn mẫu Đông.
Hải cấm địa.
Đây chính là cơ hội thử nghiệm tốt nhất!
Lúc này.
Hoàng Ngọc Minh đã lấy được thứ muốn lấy từ miệng của nữ sát thủ.
Anh ta không sợ người có xương cứng, vì anh ta tin là trên thế giới này người có xương cứng cỡ nào, chỉ cần đập nát vài khúc xương thì cũng sẽ không cứng nữa.
Rất nhanh, hai người quản gia Triệu và lãnh đạo Trương đều đến cả.
Nghe Hoàng Ngọc Minh nói ở Đông Hải có sát thủ đáng sợ ẩn náu, hai người đều rất kinh ngạc.
Lão Trương chưa từng nghe qua tổ chức như vậy, mà quản gia Triệu ít nhiều nghe qua một chút.
“Đó là tổ chức sát thủ rất có tiếng trên quốc tế, rất nhiều cao thủ, sát thủ thuộc tổ chức này rải khắp thế giới, là một tổ chức cực kỳ đáng sợ”
Trên tình báo mà quản gia Triệu nắm giữ viết như vậy.
“Chúng lại dám đến Đông Hải giết cậu Giang?”
“Hừ, đại ca không chút để ý mấy tên tép riu này, nhưng đối với chúng ta mà nói, đây là cơ hội tốt để tạo dựng cơ chế Đông Hải cấm địa, đại ca dùng bản thân làm mồi, chúng ta không thể phụ lòng tin của anh ấy!”
“Đúng thết”
Lão Trương lập tức gật đầu, “Cần tôi làm thế gì thì cậu nói đi!”
“Mạng tình báo đã thiết lập khắp Đông Hải rồi, hiệu quả cụ thể thế nào, bây giờ chính là cơ hội tốt nhất để thử nghiệm”
Ba người nhìn nhau, đều gật đầu.
Ra tay!
Mạng tình báo trong tay quản gia Triệu rất nhanh đã hoạt động rồi, kết hợp với tin tức bên chính phủ của lão Trương, tiến hành tính toán và điều tra số người ra vào.
Đông Hải.
Bất kỳ người đáng nghi, người có thân phận không rõ đi vào trong thời gian gần đây đều là đối tượng mà họ chú ý.
Nhìn màn hình máy tính không ngừng nhảy, mắt Hoàng Ngọc Minh sáng lên.
Mấy người anh Cẩu cũng đã ẩn náu ở từng không gian của Đông Hải, điều động anh em dưới trướng, tìm kiếm toàn thành phố.
Rất nhanh, tìm được mục tiêu rồi!
Mà tất cả giống như chưa từng xảy ra gì vậy, cả Đông Hải đều không có động tĩnh gì lớn, tất cả mọi người từng bước, vẫn giống ngày thường, nên thế nào thì tl nấy.
Nhà hàng Kim Ngọc.
Hôm nay mừng sinh nhật cho anh em trong đội sói, Hoàng Ngọc Minh đặc biệt đóng cửa không tiếp bất kỳ ai.
Cả đại sảnh lớn chỉ để một cái bàn, một bên để hoa tươi và bánh kem cực lớn, còn có một miếng băng rôn trên đó viết, anh Cẩu sinh nhật vui vẻ!
Ở dưới nữa là một lượt chữ ký, trừ anh Cẩu còn có cái tên, những người khác đều là số, từ lão nhị đến ba mươi.
Đầu bếp và phục vụ trong nhà hàng đều bận rộn.
Ai cũng biết Hoàng Ngọc Minh trọng tình nghĩa, đối xử với anh em dưới trướng rất tốt, đặc biệt là mấy người anh Cẩu bây giờ, địa vị càng khác hơn, có người sinh nhật thì tự nhiên phải tổ chức đàng hoàng.
“Đều lên tinh thân nào, hôm nay sinh nhật anh Cẩu, mỗi người đều phải có một món chúc mừng anh ấy”
Sau bếp, bếp trưởng lên tiếng nói.
“Được!”
Phòng bếp rất nhanh trở nên bận rộn, rửa rau, cắt thái, làm món phụ … đi lại bận rộn không thôi.
Từng món từng món đưa lên, mấy người anh Cẩu ngồi quanh một cái bàn, kính rượu anh Cẩu ngồi ở giữa.
“Anh Cẩu, sinh nhật vui vẻ!”
“Hôm nay mừng sinh nhật cậu, anh em chúng em hùn vốn tặng một món quài”
Có người rống giọng nói.
“Tặng quà gì thế?”
Anh Cẩu nhướng mày, vừa nghe đến quà thì đầy hưng phấn, chà sát tay, “Đừng giấu nữa, quà gì vậy?”
Hoàng Ngọc Minh cười cười, quay đầu nhìn phục vụ đứng một bên rồi nói: “Lấy đồ đã chuẩn bị lên”
Phục vụ đó gật đầu lập tức đi qua một bên, hai tay ôm hộp quà để ở bên đó qua để lên trên bàn ăn.
“Cậu mở đi”
Hoàng Ngọc Minh lại nói.
Phục vụ tháo dây ra, mở hộp ra, nhưng bên trong trống không, không có gì cả.
“Quà này tôi rất thích!”
Anh Cẩu lại sờ sờ đầu, cười hì hì, “Quà anh em tặng tôi, tôi thật sự quá thích rồi, vậy tôi nhận đây?”
“Nhận đi! Anh còn khách khí gì với anh em?”
“Thật sự nhận đó!”
“Nhận đi.”
Hoàng Ngọc Minh cũng gật đầu.
Phục vụ đứng ở đó mặt đầy nghi ngờ, không lẽ mấy người anh Cẩu đều uống nhiều rồi, trong hộp không có gì thì hắn nhận quà gì?
Đột nhiên!
Hơi thở nguy hiểm lập tức lan khắp lòng.
Hắn cảm thấy dường như sát khí lập tức khóa chặt hắn lai!