Chương 418 “Tôi..
Tôi không thể nói!”
Người đàn ông giấy giụa lắc đầu, theo quy tắc trong giới sát thủ này, nếu gã nói ra, cho dù Giang Ninh không lấy mạng của gã, gã cũng chắc chắn phải chết không cần nghỉ ngờ.
Người của tổ chức sát thủ tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho mình, gã sẽ chết rất thê thảm!
Giang Ninh liếc nhịn Tồi không nóïÌ; quay người rời đi.
Mà anh Cẩu tiếp tực nám lấy ngón tay thứ năm của người đàn ôn Trên xe, Hoàng Ngọc Minh châm một điếu thuốc cho.
Giang Ninh.
“Quán mì Hác Sơn là tổ một cứ điểm của chức sát thủ ở khu đông nam, tên sát thủ kia đã khai ra rồi”
Anh lạnh lùng nói: “Trên quốc tế, tổ chức sát thủ này là một quái vật khổng lồ, không ngờ thâm nhập sâu như.
vậy”
“Thế giới này phức tạp khó có thể tưởng tượng được, về sau cậu sẽ biết.”
Giang Ninh không nhiều lời: “Lái xe, đi tới quán mì Hắc.
Sơn”
Anh không để ý tới sự sống chết của tên sát thủ kia.
Loại người rác rưởi vi phạm pháp luật như vậy sẽ không có tư cách được hít thở nữa.
Anh Cẩu sẽ bẻ gãy mười ngón tay của gã, đánh chặt từng cái xương trên người gã, để cho gã sám hối trong sự đau đớn, trong nỗi sợ hãi trước cái chết, cầu khẩn cho kiếp sau mình làm người lương thiện.
Quán mì Hắc Sơn năm ở Kiến Châu, cửa hàng không lớn, mặt tường còn quét sơn đen dính đầy vết dầu mỡ, nhìn cũng không muốn ăn rồi. Trong quán váng vẻ không có kinh doanh gì.
Cửa hàng nằm sâu trong ngõ nhỏ, nếu không phải là khách quen cũ thì thậm chí có thể tìm cũng không dễ tìm được.
Bóng đêm dần dần buông xuống. Trong cửa hàng cũng chỉ có một mình chủ quán ngồi ở cửa hút thuốc, trên gương mặt đầy nếp nhăn mang theo sự tang thương và cơ Thỉnh thoảng có mấy người đi qua trước cửa nhưng chủ quán thậm chí cũng không ngước đầu lên, hình như biết rõ những người này sẽ không bước vào gọi một chén mì.
Bịch bịch bịch.
Qua tiếng bước chân truyền đến, gã nghe ra được là hai người.
Theo tiếng bước chân càng lúc càng gần, người chủ quán nhìn thấy hai đôi chân xuất hiện ở trong tầm mắt của mình.
“Ông chủ, quán đóng cửa rồi sao?”
Chủ quán vừa nghe, con ngươi hơi co lại: “Hai vị muốn ăn mì sao?”
“Ừ, cho một chén mì trường thọ.”
Nghe được câu này, chủ quán khẽ gật đầu và đứng dậy, nghiêng người tránh đường cho hai người đi vào trong.
“Chờ một chút.”
Gã nói xong lại đi vào trong bếp.
Hai người Giang Ninh và Hoàng Ngọc Minh đi vào, thấy trong cửa hàng chỉ có lác đác mấy cái bàn, trên mặt bàn đặt bình nước tương và dấm, trên nắp phủ đầy bụi bặm.
Hoàng Ngọc Minh kéo cái ghế và phủi lớp bụi trên đó rồi đưa qua cho Giang Ninh ngồi xuống. Anh quay đầu liếc nhìn về phía phòng bếp.
“Ông chủ, còn bao lâu nữa mới xong mì thế?”
“Rất nhanh thôi.”
Trong phòng bếp vọng ra giọng nói, còn kèm theo tiếng cười: “Tôi mở quán mì này đã mấy chục năm, người tới đây đều là khách quen, không ngờ hôm nay lại có khách mới tới, thật là làm cho người ta vui vẻ đấy.”
Trong phòng bếp vọng đến tiếng lửa, tiếng đảo trong nồi, rất nhanh lại có tiếng nước chảy xuống, phát ra tiếng tiếng xèo xèo.
“Hai vị chờ một lát, mì trường thọ sẽ xong ngay thôi!”
Chủ quán ở phía sau phòng bếp kêu lên một tiếng, bất chợt vẻ mặt vừa rồi vẫn còn tươi cười lại lập tức trâm xuống, trở nên tối tăm, lạnh lẽo và giảo hoạt.
Bước chân gã rất khẽ, mở lửa lớn nhất làm cho nước sôi trào, sau đó xoay người chạy về phía cửa sau.
Trốn!
Từ trước tới nay, cửa hàng này của gã chỉ có khách quen, không có người quen giới thiệu thì căn bản không có khách mới tới.
Cho dù vừa rồi đám người Giang Ninh nói chuyện đều hợp lý, tất cả đều logic, nhưng chủ quán vẫn cảnh giá!
cLàm cái nghề này của gã mà không thường xuyên đề cao cảnh giác thì đã chết từ lâu rồi!
Cửa mở ra, chủ quán chạy thoát thân, nhưng vừa mới chạy được hai bước thì cả người nhất thời dính chặt ở đó, trên mặt đầy sát khí!
“Các người rốt cuộc là ai?”
“Ông chủ không làm mì trường thọ sao? Nếu ông không làm, vậy tối nay phải chết rồi!”