Chương 456
Lúc này.
Trong khách sạn, Lâm Vũ Chân thở phào một hơi.
Lần này nhận được tháng lợi lớn!
Lâm thị muốn tiến quân vào khu vực Đông Nam đã hoàn toàn không có vấn đề gì nữa rồi, chỉ dựa vào sản phẩm mới thôi đã chiếm lĩnh gần 30% thị phần trong thời gian một tuần ngắn ngủi.
Đây là một chuyện cực kỳ đáng sợ đấy!
Hoàn toàn có thể gọi là sản phẩm bán chạy nhất của Lâm thị.
“Khinh Vũ, thật sự rất cảm ơn cậu!”
Lâm Vũ Chân nảm tay của Diệp Khinh Vũ, “Nếu không có cậu, không biết phải bao lâu mới có thể đạt được thành tích này nữa”
“Không đến mức đó đâu”
Diệp Khinh Vũ cười nói, “Với sự cố gắng và thiên phú của cậu, muốn làm được những thứ này cũng không phải chuyện khó khăn gì, tớ tin cậu mà”
“Ừ ừ! Cậu tốt quá, thật biết khen người khác!”
Lâm Vũ Chân cười lên, khoác tay của Diệp Khinh Vũ, “Theo tớ về Đông Hải đi, chúng ta cùng đi SPA”
Diệp Khinh Vũ ngẩng đầu, cửa phòng bị người đẩy ra, Vừa nãy Giang Ninh không về cùng họ, chắc chắn hắn đã đi giải quyết vấn đề kia.
Chỉ là cô ấy lại không biết Giang Ninh càng giỏi giải quyết người tạo ra vấn đề hơn.
“Giải quyết rồi sao?”
Diệp Khinh Vũ hỏi.
“ừ”
Giang Ninh gật đầu không nói gì.
Hắn đi đến trước mặt Lâm Vũ Chân: “Nhiệm vụ bên này.
có thể nói là đã hoàn thành rồi, công việc sau này có người khác phụ trách, em có thể yên tâm rồi”
Bố trí ở khu vực Đông Nam đã thành công rồi, chuyện sau này không cần Lâm Vũ Chân đích thân làm nữa, mấy nhân viên đã bồi dưỡng hoàn toàn có thể đảm nhiệm được.
“Ừ, chúng ta chuẩn bị về Đông Hải thôi”
Tuy thời gian không dài nhưng áp lực cực lớn, khoảng thời gian ngắn ở Kiến Châu ngược lại khiến Lâm Vũ Chân trưởng thành rất nhiều.
Không chỉ có hiểu biết sâu hơn về việc mở rộng lãnh thổ, mở rộng thị trường, còn nâng cao khả năng và tự tin của cô rất nhiều.
“Khinh Vũ?”
Cô quay đầu nhìn Diệp Khinh Vũ.
“Sợ là tớ không cách nào đến Đông Hải cùng cậu rồi”
Diệp Khinh Vũ cười nói.
Lần này đóng đạ cho tập đoàn Lâm thị, cô đã phải sắp xếp thời gian đến rồi, trong tay còn không ít việc chưa hoàn thành.
Đương nhiên, không cần biết bận thế nào, chỉ cần Lâm Vũ Chân cần thì cô ấy ều sẽ cố hết sức.
“Mình còn không ít việc phải làm đâu, SPA thì có nhiều cơ hội đi lắm, đợi tớ bận xong liền đến Đông Hải tìm cậu chơi”
Lâm Vũ Chân bĩu môi, hơi tiếc nuối.
Nhưng cô cũng biết Diệp Khinh Vũ quả thật rất bận, chính cô cũng rất bận, không có quá nhiều thời gian thư giãn nghỉ ngơi.
“Được thôi.”
Cô có chút không nỡ nhưng vẫn gật đầu, “Vậy đợi cậu xong việc thì phải đến Đông Hải tìm tớ đấy”
“Cậu đến Thành Hải tìm tớ cũng được”
Diệp Khinh Vũ nói.
Hai người lại nói thêm một lúc mới lưu luyến không nỡ mà thu dọn đồ mỗi người tự rời đi.
Giang Ninh dân Lâm Vũ Chân về Đông Hải, vừa về đến nhà liền ngửi thấy mùi thơm.
“Mẹt Tụi con về rồi!”
Lâm Vũ Chân hít lấy hít để, “Mẹ làm món gì thế, thơm quái”
Đồ trên tay cô còn chưa bỏ xuống đã chạy vào trong bếp.
“Ai ya, bếp có mùi khói dầu, con đừng qua đây!”
Trong bếp, Tô Mai quay đầu nhìn ra ngoài, “Giang Ninh đâu? Thăng bé về chưa, mẹ làm ít bánh ngọt cho thằng bé này!”
Lâm Vũ Chân vừa nghe lập tức có chút bất lực, làm cho Giang Ninh à, cô mới là con gái ruột đấy có được không!
“Về rồi ạ! Đang đậu xe! Hừi”
Lâm Vũ Chân quay người đi đến sảnh lớn, để túi lên sofa cố ý phồng má lấy điện thoại ra xem, không quan tâm tới Tô Mai.
“Mẹ, con về rồi: Giang Ninh đi vào nhà cười nói, “Mẹ làm món gì ngon cho con vậy? Thơm quái”
“Trên đường về Vũ Chân nói hơi say xe, ăn không được bao nhiêu, cứ để một mình con ăn là được rồi ạ”
“Được, vừa nãy cũng không làm nhiều, đủ ăn là được”
Tô Mai mới quay người đi vào bếp.
Lâm Vũ Chân ức đến phát khóc, xem ra địa vị của cô trong ngôi nhà này ngày càng thấp hơn rồi.
Dựa vào đâu mà chàng rể Giang Ninh này còn được yêu thương hơn cô chứ!
“Giang Ninh thối! Giang Ninh thối that”
Lâm Vũ Chân hừ hừ nói, vừa lướt điện thoại xem tin tức.
Đột nhiên một dòng chữ đỏ xuất hiện trong tầm mắt cô, sắc mặt Lâm Vũ Chân lập tức thay đổi.
Cô nhanh chóng bấm vào, nhìn thấy nội dung truyền thông viết trong đó thì sác mặt ngày càng khó coi, đến bàn tay đang cầm điện thoại cũng nhịn không được mà run lên.
Đây là tức giận!
“Sao lại thế này? Sao lại xảy ra chuyện thế này!”
Lâm Vũ Chân lẩm bẩm nói, lập tức quay đầu, “Giang Ninh! Anh qua đây nhanh! Nhanh lên!”
Giang Ninh đi qua thấy mặt Lâm Vũ Chân đầy căng tháng, liền hỏi: “Sao thế?”
“Anh xem này!”
Lâm Vũ Chân đưa điện thoại cho Giang Ninh.
Nhìn trên màn hình, tiêu đề bất ngờ dùng phông chữ màu đỏ để đánh dấu, Giang Ninh nhíu mày.
“Khi ca sĩ nổi tiếng Diệp Khinh Vũ bắt cá hai tay? Người không có đạo đức nghệ sĩ còn có lòng tin gì đáng nói!”
Giang Ninh nhìn một cái liền biết mục đích của bài báo này, không chỉ là nhắm vào Diệp Khinh Vũ, tạt nước dơ lên người cô ấy!