Chương 477
Cao Bân mang theo mấy người xông thẳng vào trong, không thấy ai thì lập tức có chút mơ hồ.
Không lẽ Giang Ninh đó chạy rồi?
Nhưng người của khách sạn không lẽ cũng chạy rồi?
Mấy người xông lên lầu, rất nhanh.
Mấy người đó lại từ trên lầu lăn xuống.
Sắc mặt Cao Bân lập tức sa sầm.
Hán ngẩng đầu nhìn một cái, anh Cẩu đứng ở đầu cầu thang từ cao nhìn xuống, tức giận quát: “Thằng vô dụng từ đâu đến dám làm phiền đại ca tao uống trài” “Mày muốn chết!” Đột nhiên Cao Bân cầm gậy sắt lên chỉ vào anh Cẩu, “Giang Ninh có phải ở đây không!” Nghe thấy Cao Bân gọi thẳng tên của Giang Ninh, sắc.
mặt anh Cẩu sa sầm, mấy bóng dáng bên cạnh lóe lên một cái, lão Nhị, lão Lục, lão Thất và lão Cửu đều xuất hiện!
Mấy người đều nhìn Cao Bân, mắt của họ giống như con sói hung ác vậy!
Dù là kẻ mê võ như Cao Bân, một tên như kẻ điên thì mắt cũng bất giác co rút, từ trên người mấy người anh Cẩu có thể cảm nhận được tia sát khí mạnh mết Là cao thủ!
Cao Bân lập tức suy đoán.
“Sức mạnh thật đáng sợi” Anh Cẩu kinh ngạc.
Tên này là kẻ điên sao!
Sức mạnh kinh khủng như vậy, nếu bị đánh trúng thì xương cốt mà không nát là chuyện không thể.
Tên này dám đánh giết Giang Ninh, mấy người anh Cẩu lập tức vào trạng thái chiến đấu chuẩn bị sử dụng kỹ xảo trận chiến, liên thủ giết chết tên này!
Ánh mắt mấy người trao đổi với nhau, chuẩn bị ra tay.
“Để hắn lên đây” Đột nhiên trên lầu truyền đến một giọng nói.
Hoàng Ngọc Minh đứng đó nhàn nhạt nói, “Đại ca muốn hắn lên lầu” Anh Cẩu thả lỏng nắm đấm, mắt dần co rút, nhường ra một con đường.
Cao Bân híp mát nhìn anh Cẩu, lớn tiếng nói: “Mày không được đi, tao giết Giang Ninh xong rồi đánh với chúng mày!” Theo hắn thấy thì những người này đều là vệ sĩ của Giang Ninh, thực lực quả thật rất mạnh, với lại hình như có kỹ xảo trận chiến để liên thủ, gặp phải người như vậy, không đánh một trận không phải là bỏ lỡ rồi sao.
Anh Cẩu chỉ cười lạnh.
Giết Giang Ninh?
Một kẻ như người hoang dã thế này còn muốn giết đại ca hắn?
Không tự lượng sứ!
c Cao Bân đi thẳng lên lầu nhìn cũng không nhìn loại trói gà không chặt như Hoàng Ngọc Minh một cái, đi thẳng đến đại sảnh lầu hai nơi Giang Ninh đang ngồi ung dung uống trà.
“Đùng!” “Đùng!” “Đùng!” Chiều cao của Cao Bân chắc hai mét cũng có, bàn chân †o bước lên sàn nhà phát ra âm thanh nặng nề.
Tay hắn cầm gậy sắt chỉ vào Giang Ninh, quát: “Mày.
chính là Giang Ninh? Tao muốn giết mày!” Giang Ninh chậm rãi cầm ly trà lên, để trước mũi ngửi mùi thơm của trà, nhấp một ngụm rồi để xuống.
Dường như ở đối diện có người đến giết mình nhưng Giang Ninh hoàn toàn không chút để ý.
Tiếp đó hắn mới ngẩng đầu nhìn Cao Bân một cái.
“Giết tôi?” “Cậu không thể” “Chết!” Cao Bân hoàn toàn không nói chiều, gầm thấp một tiếng, hai tay nâng gậy sắt lên xông thẳng về phía Giang Ninh.
Sức mạnh cuồng bạo đều đặt lên trên hai cây gậy sát, hung hăng đập lên đầu Giang Ninh!