Chương 506
Đây mới là mục đích bà ta tới đây hôm nay.
Lâm Văn vừa nghe, trong lòng thầm cười lạnh. Ông và Giang Ninh liếc nhìn nhau, chợt hiểu rõ lý do Từ Minh vừa rồi muốn nói đến chuyện Giang Ninh không có địa vị.
Giang Ninh không nói gì, chỉ là trong lòng thấy hơi buồn cười. Hắn đã đoán được từ trước rồi.
Hắn không lo lắng gì về Lâm Văn, Ở chỗ Lâm Văn, yêu cầu của Tô Hồng fõ ràng không có cơ hội. ⁄ Hơn nữa, hắn đã sớm tiêm mũi dự phòng cho Tô Mai.
Hôm nay, sợ rằng hy vọng của cả nhà Tô Hồng sẽ phải thất bại thôi “Vậy chị cảm thấy Từ Nhiên thích hợp với chức vụ gì?”
Lâm Văn hỏi ngược lại.
Hai vợ chồng Tô Hồng vừa nghe vậy, trên mặt đều cười tươi như hoa.
Không ngờ Lâm Văn lại để cho bọn họ tự chọn à?
Ngay cả Từ Nhiên nghe được cũng không khỏi nuốt nước bọt. Nếu có thể lên làm Phó tổng giám đốc, lương một năm một triệu sẽ là cảm giác gì chứt “Với quan hệ của hai nhà chúng ta, tôi và Tô Mai chính là chị em ruột!”
Tô Hồng hơi hưng phấn nói: “Vũ Chân là tổng giám đốc, vậy dù thế nào thì Từ Nhiên cũng phải được làm một chân phó tổng giám đốc chứ? Em rể, cậu nói đi?”
Tô Cương ngồi bên cạnh cũng kinh ngạc đến ngây người. Dù thế nào ông ấy cũng không nghĩ tới Tô Hồng vừa dỗ vừa lừa để mời bà cụ tới, không ngờ là vì chuyện này, còn muốn chạy quan hệ, đưa Từ Nhiên vào tập đoàn Lâm thị à.
Còn vừa mở miệng lại muốn chức vụ Phó tổng giám đốc?
Chị ấy điên rồi!
Chỉ là hai vợ chồng bọn họ đều không nói gì. Chuyện này còn chưa tới phiên bọn họ nói. Ông ấy chỉ hy vọng nhà Lâm Văn đừng bị đám người Tô Hồng lừa gạt.
“Phó tổng giám đốc à?”
Lâm Văn nhíu mày: “Chỗ này còn chưa đủ”
Ông lắc đầu.
Cả nhà Tô Hồng lại càng hưng phấn hơn.
Phó tổng giám đốc còn chưa đủ?
Lâm Văn đúng là quá dễ nói chuyện!
Nếu Phó tổng giám đốc cũng không đủ, vậy trong tập đoàn Lâm thị có thể để cho Từ Nhiên làm chức vị gì có cấp bậc cao hơn chứ?
Hình như cũng không có mấy vị trí có tiền lương cao mà chức vụ lại nhàn hạ.
“Vậy còn có chức vị cao hơn sao?”
Từ Minh không nhịn được hỏi. Ông ta cũng có phần không đợi được nữa.
“Đương nhiên là có.”
Lâm Văn thản nhiên nói: “Trong tập đoàn Lâm thị còn có chức vụ chủ tịch. Tôi thấy không bằng tôi về hưu, nhường lại vị trí chủ tịch này cho con trai anh, anh thấy thế nào?”
Lâm Văn vừa nói hết lời, đầu Tô Hồng chợt ong một tiếng, đầu tiên là vui mừng, sau đó chợt nghỉ ngờ nói.
“Không phải cậu nói đùa chứ?”
“Là chị nói đùa trước mà”
Lâm Văn hừ một tiếng, cảm giác như nghe được một câu chuyện nực cười.
Con trai mình có trình độ gì, lẽ nào trong lòng bọn họ.
còn không tính toán được sao?
Mới bắt đầu đã muốn làm Phó tổng giám đốc, bọn họ xem tập đoàn Lâm thị của ông thành cái gì chứ?
Thật đúng là nực cười!
Nghe ra ý của Lâm Văn, vẻ mặt Tô Hồng nhất thời đỏ lên, có phần mất hứng nói.
“Cậu nói vậy là có ý gì chứ? Từ Nhiên vào Lâm thị cũng là cống hiến cho Lâm thị các cậu. Mọi người đều là người một nhà, cậu hẹp hòi như vậy làm gì?”
Lâm Văn tức quá hóa cười.
Giang Ninh càng cạn lời hơn. Sao Tô Hồng có thể nói ra những lời như vậy chứ?
Hai vợ chồng Tô Cương càng thêm ngây người. Đây là lời con người có thể nói ra được sao?
Trước đây, khi nhà họ Lâm nghèo túng, Tô Hồng không nghĩ mọi người là người một nhà, phải giúp đỡ nhau nhiều hơn, trái lại bà ta còn rất nhiều lần nói xấu Lâm Văn.
Bây giờ có việc nhờ người, lại biết mọi người là người một nhà à?
“Đúng vậy, Tô Mai và Tô Hồng còn là chị em ruột thịt máu mủ tình thâm, Từ Nhiên cũng là cháu trai của các người mài”
Từ Minh cũng mở miệng, có phần tức giận nói: “Làm một Phó tổng giám đốc thì sao chứ? Chảng lẽ Từ Nhiên nhà tôi còn không có năng lực này à? Làm sao có thể”
Lâm Văn nhìn người một nhà này lại không muốn nhiều lời nữa, xua tay: “Nếu nó muốn vào thì tự mình nộp hồ sơ, nếu năng lực đạt tiêu chuẩn thì tất nhiên có thể vào, còn không đừng nghĩ tới cách khác nữa. Ở chỗ tôi không có chuyện đi cửa sau.”
“Lâm Văn, sao cậu lại vậy chứ?”
Tô Hồng sốt ruột.
Nếu đi theo đúng trình tự, Từ Nhiên làm sao có thể vào được. Sinh viên tốt nghiệp chính quy còn chưa chắc có thể vào, Từ Nhiên chỉ là sinh viên của một trường cao đẳng lại càng không thể.
Nếu năng lực của nó có thể đạt được yêu cầu, bà ta còn cần phải tới nhà họ Lâm sao?
“Mẹ, mẹ xem cậu ta đi. Đều là người một nhà mà cậu ta cũng không chịu giúp một tay!”
Tô Hồng vội vàng nghĩ đến chỗ dựa của mình, kéo bà cụ qua, trên gương mặt đầy uất ức: “Không phải chỉ là một chức vị thôi sao, có gì quan trọng chứ? Thật sự chẳng có ai quan tâm tới tiền đồ của cháu ngoại của mẹ sao?”
Lâm Văn lắc đầu, cảm thấy Tô Hồng thật sự vô lý.
Ông không muốn trở mặt, nhưng cả nhà Tô Hồng đã hoàn toàn không cần mặt mũi nữa rồi.
“Lâm Văn, trong công ty của con không phải vừa lúc.
thiếu người sao?”
Bà cụ đã sớm bị Tô Hồng thuyết phục. Thật ra bà cụ rất vui mừng nếu có thể tranh thủ chút tiền đồ giúp cháu ngoại.
Thấy đám người Tô Hồng nói chuyện không có tác dụng, bà cụ đành phải mở miệng: “Chỉ là một công việc thôi, chẳng phải là chuyện một câu nói của con sao?”