Editor: Tiểu Mao
Reup: Mèo Tai Cụp
Nhà mà Kỷ An Ninh giới thiệu cho Mạnh Hân Vũ đã được cô gọi điện nói rõ, bởi vì cô là một người đáng tin cậy, làm việc nghiêm túc, cho nên lúc cô đề cử Mạnh Hân Vũ cho họ, mẹ của cô bé kia nói: "Được, người do em giới thiệu thì chị yên tâm, em bảo cô bé kia cuối tuần trực tiếp tới luôn đi", đối với việc này rất thoải mái tiếp nhận.
Mà việc bên nhà ăn, Văn Dụ bảo cô không cần lo, anh trực tiếp nói với bên chủ nhiệm hậu cần là được.
"Đừng để gánh nặng tâm lý." Văn Dụ nói, "Lúc đầu danh ngạch có hạn, em không làm thì sẽ có người khác làm."
Kỷ An Ninh suy nghĩ thấy đúng là như thế. Cô có thể vào danh ngạch đều là nhờ Văn Dụ giúp đỡ.
"Mã ca đã nói với em, chờ qua quý này, đến lúc em có khách quen sẽ tăng tiền lương cho em. Công việc bên Hỏa Dực rất ổn định." Kỷ An Ninh tính nhẩm trong lòng, sau đó vui vẻ nói, "Nếu như cứ giữ thế này thì học kỳ sau em có lẽ không cần xin học bổng!"
Cảm xúc vui vẻ của cô như săp tràn ra đến nơi vậy.
Văn Dụ vui vẻ nói: "Học bổng thì không quan trọng nhưng mà em có chắc đạt được học bổng không? Hử?"
Kỷ An Ninh hít sâu rồi ngừng lại, sau đó nắm tay: "Em muốn thử một lần!"
Văn Dụ cười đến con mắt cũng cong cong.
Sinh hoạt của Kỷ An Ninh đang theo từng bước từng bước, cách những gì Văn Dụ vẽ ra chỉ thiếu một bước cuối.
Tâm tình vui vẻ nhẹ nhõm kéo dài đến thứ năm thì nhận phải đả kích.
Kiếp này cô đã sớm đưa bà đi chạy chữa hỏi bệnh, nào ngờ, sụn đệm cột sống của bà còn nghiêm trọng hơn cô nghĩ.
Nghe bác sĩ nói rõ, Kỷ An Ninh rất sốc: "Sao lại như vậy?"
"Kéo dài quá lâu sẽ bị như vậy." Bác sĩ nhìn cô trách cứ, nói, "Muốn đỡ bệnh chỉ còn cách phẫu thuật. Làm vật lí trị liệu rồi quan sát hiệu quả trước đã."
Nhưng điều Kỷ An Ninh muốn biểu đạt cũng không phải là ý mà bác sĩ nghĩ.
Tới tận khi đưa bà ngoại ra khỏi bệnh viện, trong nội tâm cô vẫn còn hỗn loạn tưng bừng. Bởi vì Kỷ An Ninh vô cùng vững tin vào lúc này, sụn đệm cột sống của bà không tới mức này!
Bác sĩ chuẩn bệnh sẽ không lừa người, mọi chuyện cần thiết của bà ngoại đều do Kỷ An Ninh một tay xử lý, đối với tình hình mỗi lần khám bệnh của bà cô đều hiểu rõ vô cùng. Tình huống chuẩn đoán hôm nay của bà thậm chí còn nghiêm trọng hơn so với để muộn ở kiếp trước.
Mãi cho đến khi về nhà, Kỷ An Ninh vẫn còn ngơ ngẩn, tâm loạn như ma.
Lúc tan học, Văn Dụ gọi điện tới, hỏi tình huống của bà ngoại.
"Tiến hành vật lí trị liệu rồi quan sát hiệu quả trước đã." Kỷ An Ninh nói, "Không cần làm phẫu thuật vội."
Văn Dụ ủi cô vài câu.
Cô không nói nhiều chỉ nói đơn giản vài câu rồi cúp điện thoại.
Trong lòng cô giờ giống như bị lửa đốt, không biết nói với người khác thế nào. Ngay cả Văn Dụ cũng không được!
Vì sao?
Kiếp này rõ ràng mọi chuyện đều trở nên tốt hơn. Vì sao chỉ có tình huống của bà lại chuyển xấu?
Lần trước mức độ kết sỏi thận phát triển nhanh hơn so với kiếp trước, trong lòng Kỷ An Ninh liền có cảm giác sợ hãi mơ hồ. Lần này thì không còn cách nào lừa mình dối người nữa, thân thể của bà ngoại thật sự già yếu, chuyển biến xấu nhanh hơn so với kiếp trước.
Vì sao lại thành thế này? Chẳng lẽ là do cô sống lại?
Văn Dụ nhanh chóng phát hiện Kỷ An Ninh tâm sự trùng trùng, anh hỏi cô: "Quan sát thế nào rồi?"
Kỷ An Ninh nói: "Cũng ổn."
"Anh đi với em." Văn Dụ lại yêu cầu lần nữa.
"Tạm biệt." Kỷ An Ninh nói, "Mấy người trong bệnh viện đều là mấy ông mấy bà, còn quen với nhau, anh mà qua bọn họ sẽ vây quanh anh hỏi anh mấy chuyện linh tinh về gia đình."
Văn Dụ: "...Càng tốt."
Anh ngưng mắt, nhìn chăm chú vào Kỷ An Ninh.
Kỷ An Ninh ngước mắt lên liền giật mình: "Sao thế?"
Văn Dụ hỏi: "Gặp chuyện gì khó khăn à?"
Văn Dụ đã sớm nhìn ra, giữa lông mày Kỷ An Ninh quanh quẩn ưu sầu nhàn nhạt. Từ thứ năm sau khi cô đưa bà từ bệnh viện về liền như vậy.
"Đừng lo lắng." Anh dùng ngón cái vuốt phẳng ấn đường của cô, "Cùng lắm thì làm phẫu thuật. Bây giờ hiện đại hơn nhiều rồi, không như lúc trước đụng dao kéo làm hao tổn nguyên khí. Kỹ thuật phát triển, cũng không phải là căn bệnh khó trị gì, đừng lo lắng quá."
Anh là có lòng tốt trấn an. Kỷ An Ninh thở dài một hơi, nói "vâng" một tiếng.
Cô vừa yên tĩnh một lát đột nhiên hỏi: "Ngôi chùa anh nói trước kia tên gì? Linh lắm sao?"
Văn Dụ cười: "Lúc này tin thần phật rồi à?"
Kỷ An Ninh im lặng không nói.
Sống lại vốn là một chuyện khoa học không thể giải thích được.
Hiện tại điều làm cô sợ hãi hơn là cô dường như có cảm giác, việc cô sống lại hình như là đang hấp thu sinh mệnh của bà ngoại.
Có vẻ chỉ có thế này mới có thể giải thích được.
Thiên đạo vốn là lấy một đổi một. một bên là sinh mệnh vốn nên kết thúc lại có cơ hội, vậy sinh mệnh dư thừa bị tiêu hao này từ đâu mà ra? Đương nhiên phải lấy từ chỗ khác để cân bằng.
Tổng năng lượng vốn là hằng số bất biến(1).
(1)định luật bảo toàn năng lượng, định luật I nhiệt động học: năng lượng không tự sinh ra không tự mất đi mà chỉ chuyển từ dạng này sang dạng khác. Tổng năng lượng trong một hệ kín là không đổi.
Văn Dụ rất muốn đưa Kỷ An Ninh một chuyến đến Nam Chiếu tự. Bởi vì Nam Chiếu tự khá xa nên không thể trở về trong ngày, bình thường đều phải nghỉ lại một đêm.
Tâm tư Văn Dụ rõ rành rành.
Nhưng cũng vì thế mà Kỷ An Ninh không thoát thân được thì Nam Chiếu tự không thể đi được.
Không chỉ có như thế, chỉ cần bà ngoại vẫn ở bên cạnh cô thì cô vẫn bị trói buộc, không thể giống như những người khác, có thể thoải mái đi đấy đi đó, du lịch khắp nơi, nói đi là đi.
Đây là chuyện khiến cho vị đại thiếu gia này cực kì khổ não.
Chuyện này sớm muộn gì anh cũng phải giải quyết. Văn Dụ âm thầm hạ quyết tâm.
Tháng mười hai xuất hiện trận tuyết rơi đầu tiên, bắt đầu tiến vào mùa đông giá rét.
Kỷ An Ninh đã sớm đổi sang mặc áo lông giữ ấm. Buổi trưa sau khi hết tiết, mọi người rụt cổ áo sôi nổi chạy tới nhà ăn.
Trên đất trống bên ngoài nhà ăn lại không biết bày mấy quầy hàng tuyên truyền gì, đang phát tờ rơi.
"Này, đợi đã, tớ muốn đi xem một chút!" Bạch Lộ bỏ mấy cô lại, lạch bạch chạy tới chỗ kia.
"Lạnh chết mất! Cậu nhanh lên!" Mạnh Hân Vũ gào, "Không thì bọn tớ vào trước đây!"
Cô gào xong, vừa đi về trước mấy bước, bỗng nhiên "A" một tiếng, hai mắt nhìn kĩ rồi mới gọi: "Vu Hà!"
Kỷ An Ninh lúc đầu bởi vì lạnh nên mới rụt cổ cúi đầu, cái tên "Vu Hà" bỗng nổ vang bên tai, cô vội vàng ngẩng đầu!
Trước quầy hàng tuyên truyền, một cô gái vóc người nhỏ nhắn xinh xắn nghe tiếng quay đầu, lộ dáng vẻ tươi cười: "Hân Vũ!"
Cô nàng tiện tay đem tờ rơi cuộn lại thành ống, cầm trong tay, bước nhanh về phía Mạnh Hân Vũ. Mạnh Hân Vũ cũng bước về trước mấy bước, đi về hướng cô nàng.
Kỷ An Ninh đang dừng bước cũng vì thế mà bị bỏ đằng sau cách mấy bước.
Mạnh Hân Vũ nói với Vu Hà hai câu, vừa quay đầu mới phát hiện Kỷ An Ninh vẫn còn ở phía sau.
"An Ninh" Cô nàng gọi Kỷ An Ninh giới thiệu với người kia, "Đây là đồng hương của tớ, Vu Hà. Vu Hà, đây là Kỷ An Ninh."
"Chào cậu, tớ đã nghe Hân Vũ nhắc nhiều về cậu." Vu Hà lộ dáng vẻ cười tười thân thiện, nhìn hoàn toàn vô hại.
Dáng người cô ta nhỏ nhắn xinh xắn, không tính là xinh đẹp nhưng rất biết cách ăn mặc, đeo kính sát tròng, nhuộm tóc, cách trang điểm cùng cách ăn mặc đều đem nhan sắc phổ thông ban đầu kéo lên hai điểm.
Nhưng dù sao dung mạo cô ta vẫn bị hạn chế, không giống với Kỷ an Ninh và Tôn Nhã Nhàn xinh đẹp xuất chúng, cho dù chưng diện cũng chỉ được xếp vào dạng đáng yêu. Nhìn thân thiện giống một cô em gái nhà bên.
Nhìn kiểu gì cũng không giống người này sẽ bỏ thuốc bạn học nữ, đem người ta đẩy vào hố lửa.
"Chào cậu." Kỷ An Ninh đi tới, vẫn duy trì khoảng cách, không tới gần, gật đầu nhẹ nhàng.
So với người khác thì thái độ của cô với Vu Hà có phần lạnh nhạt. Mạnh Hân Vũ tưởng là do trời quá lạnh, không để ý đến, chỉ nói: "Lạnh quá, mau đi ăn đi. Bạch Lộ! Bạch Lộ! Cậu nhanh lên!"
Bạch Lộ cầm theo mấy tờ rơi chạy tới, mọi người cùng vào nhà ăn, tự chọn cơm cho mình. Bạch Lộ và Kỷ An Ninh đi tìm bọn Trần Hạo, Văn Dụ. Mạnh Hân Vũ và đồng hương gặp mặt muốn ôn chuyện, liền không đi cùng với các cô.
Lúc ăn cơm, Vu Hà nói: "Bạn học kia của cậu hình như hơi chảnh."
"Không có đâu." Mạnh Hân Vũ hơi ngạc nhiên, nghĩ chút rồi nói, "Lúc tớ vừa nhập học cũng cảm thấy cậu ấy hơi chảnh, sau này tiếp xúc mới biết thật ra cậu ấy là người ôn hòa. Với cả cậu ấy cực kì tự lập."
Vu Hà từng nghe Mạnh Hân Vũ nói về Kỷ An Ninh mấy lần. nói về Kỷ An Ninh, Mạnh Hân Vũ đều tỏ vẻ khen ngợi.
Kỷ An Ninh thích Mạnh Hân Vũ ở điểm cô nàng là người mạnh mẽ, chính trực, tốt bụng lại thêm học giỏi. Giống vậy, Mạnh Hân Vũ cũng ngưỡng mộ Kỷ An Ninh ở khoản tự lập, kiên định, có chính kiến, chịu cực khổ tốt, không vì tiền tài mà thay đổi. Lúc đang cùng Vu Hà nói chuyện trên trời dưới đất, ngẫu nhiên nhắc tới đều là khen ngợi.
Vu Hà nói thầm trong lòng, cảm thấy tất cả như đang ca tụng.
Cô ta hỏi: "Công việc người mẫu của cậu ấy giờ kiếm được nhiều lắm à?"
"Nhiều lắm luôn." Mạnh Hân Vũ cũng có chút hâm mộ, "Cậu ấy xin nghỉ hết mấy việc kia rồi, dạy kèm cũng không làm, chuyển hết cho tớ, chuyển tâm làm người mẫu . Tớ nghe nói, cậu ấy còn ký hợp đồng với studio, studio sắp xếp công việc cho cậu ấy, cam đoan về thu nhập."
Vu Hà không che dấu hâm mộ trong mắt.
"Này, cậu hỏi cậu ấy giúp tớ một chút xem tớ có thể làm không?" Vu Hà tích cực luồn cúi.
"Cái này... Người bình thường chắc không làm được đâu?" Mạnh Hân Vũ ngây ra một lúc nói.
"Không phải nói bên kia yêu cầu không cao à?" Vu Hà đối với chuyện kiếm tiền rất tích cực, năn nỉ nói: "Cậu hỏi giúp tớ một chút đi."
Mạnh Hân Vũ không từ chối được, đáp ứng cô ta: "Cái kia...Được rồi."
Hỗ trợ hỏi một chút cũng không quan trọng lắm, lúc Mạnh Hân Vũ muốn tìm chỗ dạy kèm, Kỷ An Ninh còn tích cực giao lưu chia sẻ kinh nghiệm, còn đem khách hàng của mình giới thiệu cho cô nàng.
Chủ yếu là Mạnh Hân Vũ cảm thấy, việc làm người mẫu... Vu Hà chắc chắn không làm được.
Nhưng cô nàng cũng không tiện đả kích trực tiếp được.
Bên này Bạch Lộ và Kỷ An Ninh đang ăn cơm.
"Nhìn cái gì thế?" Trần Hạo hỏi.
"Chậc, em còn tưởng làm thẻ tín dụng." Bạch Lộ vứt tờ rơi lên bàn, thất vọng nói.
"Không phải thẻ tín dụng à? Anh hình như thấy vay gì đó mà?" Trần Hạo tiện tay cầm lên.
"Đúng là vay nhưng không phải thẻ tín dụng, là chuyên cho học sinh sinh viên vay. Em muốn làm thẻ tín dụng có hạn mức tín dụng cao, thẻ tín dụng học sinh thì làm cái lông gì." Bạch Lộ phàn nàn.
Văn Dụ cũng liếc qua, thấy mấy loại tuyên truyền kiểu "Vay X bảo", Học X vay", "Danh giáo X".
"Hử? Cái này rất tốt mà." Trần Hạo nhìn kĩ một chút nói: "Mức vay thấp. Số tiền vay không lớn phù hợp với học sinh sinh viên."
Văn Dụ chăm chú nhìn thêm, nói: "Hạn mức nhỏ nhưng lãi suất cao."
Anh không hứng thú với mấy cái này, thuận miệng nói xong liền quay đầu thấy Kỷ An Ninh đang nhìn về một phía, hỏi cô: "Đang nhìn ai thế?"
Anh cũng nhìn sang, không thấy có người nào đặc biệt.
"Hân Vũ ở bên đó." Kỷ An Ninh nói, "Đang ngồi cùng đồng hương."
Văn Dụ "A" một tiếng, hỏi cô sắp xếp công việc cuối tuần thế nào, anh muốn đưa cô tới một chỗ ăn tối, hẹn hò một chút.
Bạch Lộ nghe thấy, nhấc mí mắt, quay sang nhìn bạn trai mình. Trần Hạo thờ ơ, căn bản không buồn nghe Văn Dụ đang nói gì.
Bạch Lộ có chút hâm mộ, cô nàng biết chắc chỗ Văn Dụ cố ý đưa Kỷ An Ninh đến nhất định sẽ rất tốt, cũng rất đắt, không phải là chỗ mà Trần Hạo có thể gánh được, không khỏi có chút nhụt chí.
Lúc này bọn họ vẫn chưa biết, mấy tờ rơi tùy ý bị vứt trên bàn kia mang ý nghĩa cho vay trong khuôn viên trường đã lặng yên đi vào trong trường, bốn năm năm sau sẽ bộc phát tăng trưởng, bày ra cục diện trăm hoa đua nở. Nhưng sáu năm sau bởi vì trở thành sự kiện nóng hổi được xã hội bàn luận, mở ra hiện tượng quần ma loạn vũ, nhanh chóng bị chính phủ chỉnh đốn, bắt đầu suy sụp.
Kỷ An Ninh cũng không quan tâm đến mấy tờ rơi trên bàn. Đôi mắt đen của cô ngẫu nhiên ngước lên, hướng về phía xa mà quét.
Cô thấy Mạnh Hân Vũ và Vu Hà đang nói cười vui vẻ.
Vu Hà nhìn là người ngoan ngoãn, yên tĩnh cũng đáng yêu, làm cho người ta cảm giác yên tâm tới gần.
_________