Chương 812:
Tân Huy suýt nữa ói ra máu!
Anh ta muốn từ chối, thậm chí từng nghĩ đến việc liều chết chiến đấu, nhưng anh ta đã từ bỏ trong nháy mắt, không có gì quan trọng hơn mạng sống của chính mình.
Việc hợp tác chính thức diễn ra. Hợp đồng, các điều khoản và thậm chí cả đại diện của Lâm Thị, Lý Đông, và nhóm pháp lý đều đến đây.
Sau khi ký toàn bộ quy trình, Tân Huy bắt tay Lý Đông.
“Hợp tác vui vẻ, cảm ơn anh Tân Huy đã hỗ trợ đắc lực!”
Lý Đông cầm lấy bản hợp đồng mãn nguyện rời đi, gân như nhảy ra ngoài vì phấn khích, thật quá sức tưởng tượng.
Theo hợp đồng, nhà máy hiện do Tân Huy phụ trách sẽ bắt đầu sản xuất các sản phẩm mới của Lâm thị, với tiêu chuẩn và yêu cầu cao, không thấp hơn nhà máy của chính của Lâm Thị.
Lý Đông đang đau đầu, tốc độ bổ sung hàng hóa của Lâm thị có chút chậm, vận chuyển từ phía nam về cũng phải mất một ngày, cho dù là vận chuyển hàng không, không tính phân loại nhập kho.
Bây giờ ở phía bắc có thêm một nhà máy, chẳng những chất lượng không giảm chút nào mà năng lực sản xuất cũng khiến anh ta ngạc nhiên.
Nó xứng đáng là đại lý của một thương hiệu quốc tế như Slanka, quả là có năng lực!
Sắc mặt Tân Huy không tốt lắm, anh Cẩu mỗi ngày đều đi theo anh ta hai tư giờ, ngay cả khi đi vệ sinh đều cách anh ta một bước, khiến anh ta cảm thấy hệ thống nội tiết của mình có chút rối loạn.
“Anh Giang, không có nguyên liệu, chuyện này tôi không giải quyết được đâu!”
Tân Huy nghiến răng, nói: “Cái này là đại diện sản xuất, nhưng là sản phẩm của Lâm Thị các anh” Anh ta thực sự muốn nôn ra máu.
Không đến nửa ngày, nguyên liệu dự trữ trong nhà máy đã được tiêu thụ hết, nhưng Giang Ninh không cung cấp nguyên liệu để giải quyết.
Giang Ninh là muốn tay không bắt giặc sao?
“Lâm Thị tổn thất bao nhiêu?”
Giang Ninh ngồi ở trên ghế văn phòng của Tân Huy, khép hờ mắt liếc nhìn anh Cẩu, nói: “Có phải là một hai nghìn tỷ không?”
“Nó có thể là ba hoặc bốn nghìn tỷ” Anh Cẩu nói: “Tôi càng ngày càng không nhớ nổi”
Tăng hết tốc độ Hai chân Tân Huy mềm nhữn ra, bi phân đến mức muốn đụng đầu vào cột cho ngất xỉu đi xong chuyện, mà anh ta lại không có can đảm.
“Anh bồi thường xong tổn thất cho Lâm Thị thì chúng ta coi như thanh toán xong. Bằng không tôi sẽ ở lỳ đây không đi.” Giang Ninh đứng lên, bước tới tủ lạnh ở góc tường, tự nhiên mở tủ chọn một loại đồ uống, trái cây và đồ ăn vặt ra.
Tùy ý cứ như nơi này vốn chính là văn phòng của anh vậy.
Ở đây có ăn có uống, thức ăn căn-tin làm cũng ngon, còn có phòng nghỉ chuyên chúc. À đúng, bên trong nệm giường chăn gối đều mới toanh, Giang Ninh thật sự có thể ở lỳ đây.
Hàm răng của Tân Huy nghiến ken két muốn rụng luôn, nhìn Giang Ninh chằm chằm, cố lấy dũng phí muốn phản kháng đối phương nhưng cuối cùng chỉ có thể dùng sức nắm chặt nắm tay, không nói được một lời. Sau đó hừ lạnh cầm điện thoại lên.
“Không đủ nguyên vật liệu thì đưa thêm tới!
Rõ ràng là Tân Huy đang nghiến răng nghiến lợi, mà vào tai người bên kia điện thoại thì có vẻ rất hưng phấn, đúng kiểu muốn tăng lớn sức sản xuất vậy.
“Không đủ nhân lực thì tuyển chứ sao! Tăng tiền công lên, có biết làm không hả?”
“Tăng thêm hai đài thiết bị đi, tôi cần trong chiều nay, lập tức đưa tới, lại mở thêm một đường dây sản xuất đi!”
Tân huy cảm thấy chưa bao giờ từng chịu khuất nhục như vậy trong đời, càng không nghĩ tới mình có thể thúc đẩy một nhà xưởng tăng năng suất lên tới cực hạn như vậy.
Đều bị Giang Ninh bức mà thành!
Hơn nữa, dù là nhân công, nguyên vật liệu hay thiết bị, nói chung là Giang Ninh không ra lấy một phân tiền chỉ tiêu, còn ở đây ăn của anh ta, ở chỗ anh ta, thiếu mỗi gọi thư kí của anh †a vào hầu hạ nữa thôi.